Bạn Gái Kim Mạnh
Tác giả: Dâm Boy
Thường người ta chấp nhận ân ái, làm tình với nhau hay không đó là do họ có tình cảm hiện diện trong trái tim của nhau hay nói cách khác, họ có yêu nhau hay không? Đối với Lợi, trong cuộc tình thứ mười này lại là một nghịch cảnh mâu thuẫn éo le dở khóc dở cười vì người tình thứ mười của nó không ai trồng khoai đất này cả mà chính là một trong những học sinh – đối thủ đáng gờm nhất lớp 9P2 ; dĩ nhiên đã là đối thủ thì làm gì mà có chuyện cảm tình với nhau chứ đừng nói chi đến trường đoạn yêu nhau! Vậy mà thật chẳng hiểu ma tình đưa lối, quỷ yêu dẫn đường như thế nào mà hai đối thủ lại tình cờ, ngẫu nhiên lao vào cuộc tình rồi sau đó mới chịu mang tiếng là yêu nhau, có tình cảm với nhau. Phùng Thị Kim Mạnh –lớp phó kỷ luật cùng với Lợi là nhân vật chính của câu chuyện này, ai đời đã được tập thể lớp bầu chọn làm lớp phó kỷ luật mà lại là người nói chuyện trong giờ học số một, ăn hàng xả rác trong phòng học một cây và chuyên trùm cầm đầu những vụ nghịch phá thầy cô, các bạn. Chính vì vậy nên Kim Mạnh nhà ta vào tiết sinh hoạt lớp luôn luôn bị các bạn tố cáo mà Lợi là một trong những người thường xuyên gióng trống cáo quan. Do tính tình đanh đá, chanh chua nên sau mỗi lần bị cô Liên-giáo viên chủ nhiệm dũa là lập tức Mạnh trã đũa ngay : ngày hôm sau, chổ ghế ngồi của Lợi và mấy đứa cô bé ghét nếu không bị trét mắt mèo cũng bị bôi vôi. Về học hành, cô bé học cũng khá đều các môn, được thầy cô chọn vào học bồi dưỡng không ít môn nhưng không sao qua mặt được Lợi nhất là môn Hóa và môn Pháp văn cho nên cô bé không những thù ghét mà còn ganh tị nó ra mặt ; mỗi khi tình cờ xếp hàng tập thể dục mà đứng gần nhau thì nó hay cô bé tìm cách giang ra xa hoặc đi ngoài đường gặp nhau thì cả hai đều cố tình ngó lơ. Vậy mà bất chợt không hiểu nổi lý do gì mà cả hai đứa lại xáp vào yêu nhau cuồng nhiệt, đắm đuối chẳng khác gì một đôi tình nhân xa cách lâu ngày nay mới có dịp hàn huyên tâm sư? Kim Mạnh lớn hơn Lợi một tuổi nghĩa là năm nay, cô bé đã mười lăm, do trổ mã dậy thì sớm và gia đình khá giả có của ăn của để nên qua hè lớp Tám, cô bé lớn phổng phao trông chẳng khác gì học sinh lớp Mười một. Ba cô bé người Tàu chính gốc, còn mẹ người Việt do đó cô bé được thừa hưởng dòng máu Việt gốc Hoa khiến cho cặp mắt cô bé một mí rõ rệt đen láy, long lanh, ngời sáng như hai vì sao ; một cặp mắt lá răm có đuôi mà bất cứ ai nhìn thoáng qua cũng phải đều lạnh cả xương sống. Khuôn mặt cô bé tròn trịa như vầng trăng ngày rằm với mái tóc dài mịn màng, êm ái, thướt tha, mềm mại như nhung phủ kín giữa lưng được kẹp gọn lại bằng chiếc kẹp bằng nhôm cẩn xà cừ cùng vầng trán cao và cái sống mũi thấp nhưng gọn gàng ; hai gò má bánh bầu phinh phính làn da trắng hồng, mịn màng chẳng khác gì hoa ganh bướm ghét với cặp môi mỏng dính, nồng thắm. Ở lứa tuổi đang lớn nên thân thể cô bé khá cân đối từ vòng cổ cao trắng ngần, hai bờ vai đầy đặn, hai gò ngực múp tròn, hai vòng eo thon thả, vòng bụng thóp xuống đến cặp đùi tròn nhỏ, cặp giò trổ mòi thon dài và hai bàn chân trắng muốt giống hệt như cô gái Trung Hoa ngày xưa bó chân tránh nắng. Lúc đầu, do có đề cập đến câu tục ngữ “…trồng khoai đất này” vì chuyện tình giữa Lợi và bạn gái Kim Mạnh có liên quan ảnh hưởng bởi khoai lang. Số là gia đình thằng Hồng học cùng lớp ở khu đất nhà máy nước cặp bờ sông Long Hương có đất vườn rộng chưa canh tác hết nên đồng ý cho cô Liên và tập thể lớp mượn một sào đất để trồng khoai lang ; cả lớp đã bỏ ra hai buổi chiều làm cỏ, lên luống và dâm dây khoai.
Có tất cả bốn luống và trong lớp có bốn tổ nên mỗi tổ chia nhau chăm sóc một luống, hứa hẹn một mùa khoai bội thu vào tháng Mười một tới vì bốn luống khoai đều xanh um, mơn mởn ; do vậy mà khí thế của cả lớp 9P2 vui vẻ, háo hức cả lên làm cho đứa này cũng bớt kình nhau với đứa kia nhưng tình hình chỉ là tạm lắng vậy thôi, thực ra là xìu xuống, âm ỉ như ngọn lửa than hồng vùi tro đợi một cơn gió nhẹ thoảng qua chợt bùng cháy lên dữ dội. Xóm nhà thằng Hồng nằm trong vùng đất trũng cả bốn bề nên ai mà vào đây ngộ nhỡ gặp trời mưa lớn, nước dâng tràn ngập thì phải nhanh chân tót lên những cái gò đất nếu không muốn bị nước cuốn trôi vì không sao có được lối ra chẳng khác gì một mê cung nước. Một buổi chiều thứ bảy, tình cờ Lợi vào nhà thằng Hồng vừa đi chơi cũng vừa để chăm sóc luống khoai của tổ 2 vì đây là ngày trực nhật lao động của nó nhưng thằng Hồng không có nhà mà đã đi theo bố qua Vũng Tàu do con bé em thằng Hồng học lớp Ba thông tin lại ; chẳng dè người trực nhật của tổ 4 cùng lúc cùng ngày với nó lại là con nhỏ Kim Mạnh. Khi nó vào đến nơi đã thấy con nhỏ lúi húi tỉa bớt dây khoai và xới cỏ trên luống, nó thây kệ chẳng chào chẳng hỏi chi cả, đi vòng qua luống khoai của tổ mình. Trong lúc mải mê dùng cuốc vun đất lên luống, bất ngờ có một cục đất ai đó ném trúng lưng nó đau điếng ; chẳng cần phải suy nghĩ để xem thủ phạm là ai, nó tức mình lượm một lúc 4-5 cục đất rồi ném xối xả lapan về phía con nhỏ Mạnh khiến con nhỏ vừa la chói lọi vừa chạy chối chết tránh né. Một cục đất bay vèo tới, ném trúng đầu con nhỏ, may mà có cái nón lá đội đầu chứ nếu không thế nào cũng bị lổ đầu chảy máu cho mà coi. Tưởng con nhỏ sợ quá chạy về luôn rồi, Lợi không màng đến con nhỏ nữa mà quay trở lại với công việc của mình, chính vì vậy nên nó hoàn toàn không hề để ý là bầu trời đang vần vũ mây đen giăng kín, gió thổi vùn vụt cuốn lá cây, bụi đất bay hỗn loạn trên tứ bề không trung.
Mưa đã bắt đầu nặng hạt nhỏ từng giọt từng giọt và vì đã từng vào đây nhiều lần nên nó thật bình thản chạy lên cái gò đất ở mé trái nhà thằng Hồng ; theo thằng Hồng thì cái gò này là cao nhất, trên gò có cất một cái chòi mái bằng lá dừa xé, vách cót dùng để làm nơi nghỉ ngơi cho mấy người chăn vịt trong xóm nên tuy nhỏ bé nhưng chắc chắn, kín đáo. Trong chòi do sắp sẵn chổ nấu bếp nên có một cái nồi, vài cái chén, vài đôi đũa…được đặt gọn gàng bên cạnh “ông Táo”, ngoài ra còn có một cái giường thấp lè tè đóng lại bằng những thân tre đập dập trên có một cái gối tai bèo và một cái mền màu cứt ngựa đã hơi cũ ; ở những chổ khác cơ man nào là rơm, củi, lá cây khô, thật quả là một chổ cứu nạn tuyệt vời. Vừa mới chui vào chòi, đốt ngọn đèn dầu nhỏ treo lên chẳng được bao lâu, bất chợt Lợi thấy một bóng người từ ngoài chạy lao vào chẳng khác gì một cơn lốc xoáy và không cần phải nhìn vì không ai khác đó chính là con nhỏ Kim Mạnh ; té ra nãy giờ con nhỏ vẫn chưa về sau trận hỗn chiến với nó và chạy tạt đâu đó núp mưa trước khi phát hiện ra cái gò đất này.
-Ủa, chưa sợ à? Mày vào đây…làm gì? Nó hỏi giọng trịch thượng.
-Bộ đây là nhà mày à? Mày vào được thì tao cũng vào được-Kim Mạnh cũng không vừa, nói trả treo.
Tuy chẳng ưa gì nhau nhưng trong hoàn cảnh mưa to gió lớn như thế này, cả Lợi và Mạnh đều hoàn toàn không có lòng dạ nào để mà đối chọi với nhau nữa ; mỗi đứa ngồi ở đầu và cuối giường, im lặng nhìn ra bên ngoài trời càng lúc càng mưa tầm tã, dữ dội, không biết đã tối chưa mà trời cứ tối mịt tối thui. Xung quanh gò đất, mực nước dần dần dâng cao, cuốn trôi tất cả lá cây, rác rưởi, phù sa đi về một cõi hư vô nào đó. Lợi thì có vẻ bình tĩnh vì mới đây nó đã bị mắc mưa, nước dâng lên phải ngủ lại đây một đêm tại căn chòi này cùng với thằng Hồng đến sáng hôm sau mới về được ; nhưng còn Kim Mạnh thì con nhỏ cứ mãi lo lắng, sợ sệt, tự hỏi không biết đến bao giờ mưa mới tạnh để về nhà đây? Thấy con nhỏ bồn chồn, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, nó chẳng biết phải nói năng thế nào đây để trấn an con nhỏ.
-Mưa lớn thế này thì mày với tao phải ở lại đây thôi!
-Mày đừng có nói bậy. Tao phải đi về thôi. Tao không ở đây với mày đâu –Kim Mạnh la lối như là cháy nhà.
Lợi buồn cười khi thấy con nhỏ cứ nghĩ là mình chọc ghẹo con nhỏ.
-Tao nói thiệt đó. Hổng tin, mày cứ nhìn xung quanh đi rồi sẽ biết.
Nghe thằng bạn đối thủ nói như vậy, Kim Mạnh bán tín bán nghi, đứng dậy dáo dát ngó xung quanh, nó thấy xung quanh không còn nhận ra được cái gì nữa ngoài nước và nước.
-Mày nói… thiệt hả?- Cô bé sợ hãi lên tiếng- Vậy…ăn cơm ở đâu? Ngủ…ở đâu đây?
-Mày đừng lo. Có tao…lo cho.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, có lẽ bấy giờ cũng đã năm, sáu giờ chiều rồi cũng nên. Lần trước, Lợi thấy thằng Hồng lục lọi lấy mì gói trong chòi còn lần này, bắt chước bạn, nó cũng bước vào bếp tìm kiếm thì rõ ràng ông trời không hề phụ nó và Kim Mạnh bởi lẽ không những nó tìm ra được vài gói mì giấy hai con tôm mà còn có cả tám bảy củ khoai lang gì đó. Nó giơ lên cho con nhỏ thấy với nỗi vui mừng tột độ và đây là lần đầu tiên con nhỏ đối thủ đáng gờm của nó lại mỉm miệng cười thật tươi với nó ; con nhỏ đứng dậy, bước đến cạnh nó liến thoắng :
-Bạn tài quá! Vậy bạn rửa khoai rồi nấu đi. Còn tớ nấu mì cho.
Quả đúng là thay đổi nhanh thiệt, mới đây thôi mà đã quay ngoắt 3600 rồi, là con gái không sai! –Lợi ngẫm nghĩ.
-Có biết nấu không đấy?
-Này, khi dễ tớ vừa vừa thôi chứ- Kim Mạnh lườm mắt ngó Lợi trông dễ sợ vô cùng.
Lợi thôi không dám chọc dám ghẹo gì con nhỏ nữa, nó yên lặng bỏ khoai vào nồi mang ra sau chòi hứng nước mưa rửa sạch hai ba lượt rồi trở vào ; khi ấy, Kim Mạnh đang nhóm lửa nấu nước sôi trong một cái ấm nhôm, trên giường hai gói mì giấy cũng đã được cô bé xé ra bỏ trong hai cái tô với lớp bột nêm lẫn hành ngò đặt trên mặt. Chẳng mấy chốc, nước trong ấm đã sôi ùng ục, cô bé thận trọng dùng cái giẻ nhấc tay ấm lên, chế nước vào hai tô mì bốc hơi thơm nghi ngút mùi hành phi, mùi bột nêm…Cả hai đứa, đứa nào đứa nấy cũng đều đói rã ruột nên đợi chừng mấy phút sau mì chín, mỗi đứa bưng một tô vừa thổi vừa ăn sì sụp ngon lành, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng vì cay vì nóng. Từ lúc chiều hai đứa vào đây trực nhật lao động, do thằng Hồng và bố nó không có nhà, còn mẹ nó cùng hai đứa em nhỏ một trai một gái đóng cửa lại ở trong nhà lặt bắp, con nhỏ em nó có nhìn thấy Lợi nói là anh Hồng đi vắng nhưng cũng quên tuốt ngay cho nên đến giờ này, sự hiện diện của Lợi và Kim Mạnh bên trong chòi trên gò đất hoàn toàn không hề có ai hay ai biết, dù cho chúng có đánh nhau đến chết chắc cũng chẳng có ma nào tới can nhưng quả thật là có khó khăn mới biết bạn hiền. Ăn mì xong, Lợi bắc nồi khoai lên bếp, cho thêm củi vào rồi thổi cho ngọn lửa cháy bùng trong khi đó, Kim Mạnh cũng vừa rửa tô và đũa xong đến ngồi co ro trên giường. Lợi lên tiếng nói với cô bé :
-Này, bạn có mệt thì cứ nằm ngủ đi! Chừng nữa tiếng nữa, tớ sẽ gọi bạn dậy ăn khoai.
Cách xưng hô giữa chúng cũng trở nên thân thiện, hài hòa không biết tự bao giờ, có lẽ do chiến tranh đã vô tình lùi xa và hòa bình đã đến cùng với cả hai đứa chăng? Nghe thằng bạn học cùng lớp nói ngọt như mía lao mát như đường phèn, Kim Mạnh liền duỗi thẳng hai chân nằm ngửa xuống giường, gối đầu lên chiếc gối tai bèo và xổ tấm mền ra đắp. Một chập sau, không nghe thấy tiếng tăm cô bé nữa, tưởng rằng cô bé đã ngủ say, Lợi mới suy tới tính lui không biết đêm nay ngủ ở đâu đây ; tuy cô nàng đã làm hòa với mình nhưng dễ dầu gì mình được nằm chung giường với “công chúa”, lạng quạng sẽ bị “xử trãm” cho mà coi. Do lạ chổ với lại phần vừa lo lắng sợ ngày mai chủ nhật về nhà thế nào cũng bị bố mắng mẹ la vừa nhớ nhà nên cô bạn Kim Mạnh cứ trằn trọc mãi, không tài nào ngủ được ; cô bé ngồi dậy. Lợi nói :
-Ủa, chắc lạ chổ nên bạn ngủ không được chứ gì?
-Ừ- Kim Mạnh nói- Nè, sáng mai bạn đến nhà tớ nói với bố mẹ tớ lý do vì sao tớ không về nhà tối nay nhé, tớ sợ bố mẹ không tin tớ.
-Được rồi, tớ sẽ nói giùm bạn cho.
-Ủa mà còn bạn không sợ bố mẹ à? Sao tớ thấy bạn tỉnh bơ vậy?
-Tớ có ở lại đây một đêm với thằng Hồng rồi và lúc chiều tớ có xin bố mẹ vào đây nên tớ không về là bố mẹ biết tớ làm sao rồi-Lợi lể mể tắt lửa, bưng nồi khoai xuống – Khoai chín rồi nè, bạn xuống ăn đi!
-Để chút nữa đi, mới ăn mì xong tớ còn no lắm.
-Vậy cũng được! Nè, tớ tính vầy bạn chịu không? Bạn ngủ chổ này một mình nhé, còn tớ sẽ lội vào nhà thằng Hồng kiếm chổ ngủ, được không?
-Không, ngủ một mình tớ sợ lắm!
-Vậy thì bạn lội vào nhà trong đi.
-Tớ chẳng biết lội. Giờ để tớ tính cho. Bạn ngủ chung với tớ trên chiếc giường sạp này hổng được sao?
-Chổ này chật, nằm hai đứa đâu có được. Với lại bạn với tớ trước giờ chẳng khác gì xăng với lửa, ngủ chung sao được.
-Trước khác giờ khác. Này có nghe tớ không? Bạn hổng có đi đâu hết.-Kim Mạnh gằn giọng.
Thấy cô bé có vẻ giận dữ, Lợi đành phải im lặng xuống nước mà nghe theo lời cô bé. Cô bé xích người nằm sát vào trong, nhường cho thằng bạn nằm mé ngoài ; vì hai mắt đã hơi ríu lại, cả người mỏi nhừ nên Lợi chần chừ giây lát rồi cũng phải nằm xuống cạnh bên cô bé. Nó nằm thu gọn người lại, cố gắng không đụng vào người cô bé vì chỉ vô tình lúc này mà chạm phải da thịt cô bé chắc là mềm xương với “bà lãnh la sát” chứ đừng nói chi là cố tình. Thấy nó nằm trơ trọi lạnh lẽo, cô bé ngồi dậy khẽ kéo phân nữa tấm chăn đắp lên người nó ; bất chợt cô bé tình cờ ngó xuống đất thì thấy có một con rắn màu xám đen rất dài lổn ngổn bò ngang qua liền rú lên “Rắn! Rắn!” kinh hoàng, ôm chầm lấy người Lợi. Nó cũng không thể nào bình tĩnh nổi trước phản xạ của cô bạn, nó nhìn xuống thì do con rắn đã bò mất nên không thấy đâu nữa nhưng cô bạn đanh đá, chua ngoa của nó vẫn cứ mãi ôm chặt lấy nó. Cho dù đây có là Lý Mạc Sầu trong Thần điêu đại hiệp đi nữa nhưng dù sao cũng vẫn là con gái nên chẳng mấy chốc, Lợi bỗng cảm thấy chột dạ vì nỗi niềm ham muốn, kích thích tình cờ trỗi dậy trong tận đáy lòng ; từ dưới xương cùng nó, một luồng gai cảm giác lần lên theo sống lưng đến trung ương thần kinh rồi lan tỏa ra khắp châu thân và tứ chi. Nó vẫn còn nhận thức được đây là một người con gái không dễ gì đụng chạm đến nên nó cố gắng vừa đè nén vừa tìm cách gỡ vòng tay ôm của Kim Mạnh ra. Cô bé hoàn toàn không biết thằng bạn mình là một con chó sói đang bị mình là miếng mồi ngon thật cám dỗ, quyến rũ nên cô bé cứ ôm chặt lấy nó, tưởng như hễ buông ra là nó bị tan biến vào cõi hư vô ngay. Mùi xà bông Coba thơm lừng, mùi da thịt con gái liên tục tỏa ngát hương từ thân thể cô bạn học cùng lớp khiến Lợi không sao tự chủ được nữa ; chẳng khác gì một người bị thôi miên, nó bất chợt vừa hổn hển thở vừa cúi xuống hôn ngấu nghiến lên mái tóc mềm mại, mịn màng, êm ái, mượt mà của cô bé. Cô bé như bị điện giật, giãy nãy, run rẫy, liên tục xoay đầu hết qua bên phải rồi qua bên trái để né tránh thằng bạn ; tuy mới học đến lớp Chín nhưng cô bé ít nhiều cũng nhận thức được việc bạn trai mình đang làm là việc không nên làm. Thật Kim Mạnh không hiểu tại sao càng cố gắng né tránh Lợi thì lại càng cảm thấy lòng dạ nao nao, ham muốn, đòi hỏi một cái gì đó thật vô hình vô dạng ; cả người cô bé cứ nóng lên bừng bừng như người lên cơn sốt và dĩ nhiên cô biết là mình cũng đang bị thằng bạn làm cho lây nhiễm kích thích tình yêu.
Khi Lợi bắt đầu hôn lên trán, lên mắt cô bé thì cô bé gần như kiệt sức, đầu hàng vô điều kiện ; chỉ trong nháy mắt, cô bé bất chợt bỗng trở cờ lại, không phản đối chống chọi nữa mà im lặng thả lỏng người trong hai cánh tay thằng bạn đang từ từ ôm xiết lấy người cô bé. Hơn cả thế, Kim Mạnh lại còn hôn trả vào mắt vào mũi “đối thủ”đáng gờm của cô bé bấy lâu nay ; quả là không thể nào lường trước được, chẳng khác gì một cơn mưa rơi xuống thế gian, một luồng gió thoảng qua, một vầng mây ảm đạm…tình yêu đã đến, đã nảy sinh giữa hai đứa học trò cùng lớp 9P2, một đứa con gái mười lăm tuổi và một thằng con trai mười bốn tuổi. Bên ngoài mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, mây vẫn bay, nước vẫn dâng tràn , hai thân thể trẻ tuổi dường như không còn biết, còn nghe, còn thấy gì nữa, hai trái tim thơ dại cùng nói lên tiếng ái lời ân, hai khối xác thịt quyện lẫn vào với nhau ; trong căn chòi nhỏ bé kín đáo, trên chiếc giường hạnh phúc đơn sơ mộc mạc, hai đứa bạn thật sự tự do, thoải mái yêu nhau tuy đây là lần đầu tiên rất lúng túng, vụng về, lụp cha lụp chụp. Cơ hội ngàn năm có một, như mở cờ trong bụng, Lợi hôn như mưa như gió lên khắp khuôn mặt Kim Mạnh ; lúc này, nó quả không còn một chút cảm giác nào gọi là ganh ghét con nhỏ nữa cả mà thay thế vào đó hoàn toàn là thương yêu, trân trọng. Kim Mạnh cũng vậy, con nhỏ hiện giờ không còn đối mặt đối thủ với thằng bạn học giỏi môn Hóa và môn Pháp văn nữa ; con nhỏ đã thực sự mến mộ, chìu chuộng, đón nhận và trao tặng cho nó. Đương nhiên, con nhỏ không hề biết gì đến kỹ thuật làm tình, thao tác yêu đương cả mà tất cả đều phó thác cho Lợi muốn làm gì thì làm, muốn làm sao thì làm ; người con nhỏ càng lúc càng mềm đi, rũ rượi, quằn quại, run rẫy dữ dội khi thằng con trai nhỏ hơn mình một tuổi đang dìu đỡ mình nằm ngửa xuống giường, gối đầu lên chiếc gối tai bèo không có áo ngoài còn chiếc chăn màu cứt ngựa giờ phút này đây không còn đứa nào đoái hoài đến cả tuy trời mưa to gió lớn. Vậy là có thể nói, chính thức là giờ phút này đây, cuộc tình giữa Nguyễn Hùng Lợi và Phùng Thị Kim Mạnh đã bắt đầu hiện diện trên thế gian và dù cho có bị tra khảo dã man đi nữa, chúng cũng không thể nào cung khai vì sao chúng yêu nhau một cách quá đỗi ngây thơ, trong trắng, bất ngờ không sao có thể lường trước như thế này.
Có lẽ điều này nên hỏi đất hỏi trời run rủi phần số, hỏi ông tơ bà nguyệt có se tơ nhầm lẫn chăng mới có thể lý giải được những mách bảo thầm kín của trái tim? Giờ này, cô Liên-cô giáo chủ nhiệm cùng với cả lớp như thằng Trang, thằng Phước, thằng Phú, con Đài, con Thanh, con Phượng…đều đã ngủ say và dù cho có thức đi chăng nữa, họ cũng không thể nào ngờ được rằng trong khu đất nhà thằng Hồng nước ngập tứ bề nhưng trên cái gò đất, trong cái chòi thấp bé lè tè, con Kim Mạnh và thằng Lợi đang rạo rực, say sưa với men tình nồng nàn, mới mẻ. Từ trước đến giờ, hai đứa vốn thù ghét nhau bao nhiêu thì đêm nay chúng lại yêu nhau, trao tặng cho nhau hết bấy nhiêu. Đúng như người ta thường nói “ghét của nào trời cho của đó”, trong lớp Lợi thích nhất, có cảm tình nhất là bạn gái Mỹ Thanh thế nhưng ông trời đâu có chuyện sắp xếp, trói cột nó với con Thanh đâu mà lại với “ma sát tinh” như thế này nè!
Nụ hôn môi đầu đời của hai đứa quả thật khôi hài, nực cười vì Lợi vốn quen rồi nhưng còn Kim Mạnh thì chưa, cô bé lúc thì mím môi chặt lại, khi thì mở rộng môi ra …cứ thế mà riết quen dần, quen dần cho đến lúc ngoan ngoãn đón nhận đôi môi thằng bạn ; lúc đầu còn hơi khó chịu, không thoải mái chút nào cả nhưng về sau càng dễ dãi, tự do. Nước bọt liên tục tứa ra chảy thành giọt, thành giọt hai bên mép hai đứa và chúng có nhận biết điều đó nhưng chúng không hề quan tâm ; cái mà chúng đang bận tâm tập trung để ý đến chính là mối tình chúng trao tặng cho nhau. Chúng vừa hôn nhau vừa rên rĩ không ngớt, liên tục đứa này cử động xoay người nằm đè lên người đứa kia rồi lại đổi vị trí cho nhau ; chính xác đây là lần đầu tiên Kim Mạnh hôn một thằng bạn trai, cái mà từ trước đến giờ cô bé chỉ được xem, được thấy trên màn ảnh, sách báo…chứ chưa bao giờ được thực hành. Nói theo truyền thuyết của ông Adam và bà Eva ngày xưa, chúng đang cùng nhau thưởng thức trái cấm sau khi bị thượng đế lưu đày xuống hạ giới. Đối với Lợi, trãi qua chín mối tình trong đó có ba cô giáo, hai bà chị ruột, một bà chị cùng cha khác mẹ, ba bà chị họ đều là người lớn tuổi hơn nó nhiều còn đây cũng là lần đầu tiên nó được dịp ân ái, làm tình với một con nhỏ bạn học cùng lớp chỉ hơn nó một tuổi. Chúng ta hãy nghe hai đứa nhỏ to tâm sự cùng nhau khi dừng lại thở lấy hơi sau những nụ hôn dài mệt mỏi.
-Lúc chiều, Mạnh chọi đất trúng lưng Lợi có đau không?
-Sao hổng đau? Còn Lợi chọi lại hình như vào đầu Mạnh thì phải?
-Trời ơi, nếu không đội nón lá chắc là Mạnh bị chấn thương sọ não rồi còn gì!
-Cho Lợi xin lỗi nghe.
-Mạnh cũng xin lỗi Lợi. Nè, chuyện tối nay ở đây Lợi đừng có bép xép kể cho ai biết nghe chưa? Kỳ lắm đó.
-Lợi biết mà!
-Hứa đi!
Những nụ hôn âu yếm, nồng nàn một lần nữa tái hiện lại nơi đôi môi hai đứa say sưa, đắm đuối kết dính vào với nhau có lẽ là mong muốn thay thế cho những lời xin lỗi trước giờ cứ mãi ganh ghét, hục hặc nhau chẳng khác gì mặt trời và mặt trăng nay đã tự động vận hành chung một quỹ đạo tình yêu. Lúc này, hai bàn tay Lợi đã bắt đầu mày mò tìm kiếm cảm giác trên thân thể cân đối, nảy nở, mềm mại của người bạn gái người Việt gốc Hoa còn Kim Mạnh tuy quá đỗi ngượng ngùng, mắc cỡ nhưng tuyệt nhiên con nhỏ không hề nghĩ ngợi gì đến việc phản đối, cự tuyệt bởi lẽ một điều chắc chắn là con nhỏ đã yêu thương thằng bạn đối thủ hết mực. Ở trong lớp, thằng con trai nào khi chen nhau vào lớp sau khi ra chơi xong, vô tình lỡ mà va chạm phải người con nhỏ thì trước sau gì cũng bị ăn tát nhưng hiện tại, trong căn chòi hoa chúc, trên chiếc giường hoan lạc, tuy Lợi chủ động cố tình sờ soạng, mò mẫm Kim Mạnh nhưng con nhỏ vẫn im lặng chịu đựng dẫu rằng có hơi bẽn lẽn, bồi hồi. Dưới ánh sáng vàng vọt, leo lét của ngọn đèn dầu nhỏ treo nơi cột chòi, cuộc tình của hai đứa nhóc mặt còn búng ra sữa tiếp diễn một cách hấp dẫn, tuyệt vời làm sao tuy hơi có phần vụng về, lúng túng, thiếu tự nhiên bởi vì dù gì đi nữa đi nữa hai diễn viên nhí này đều chưa phải là chuyên nghiệp.
Leave a Reply