Phần 2: Ký sự Ấn Độ của bạn Thoa Già Đủ Combo du lịch khiếp đảm luôn, cân nhắc trước khi đọc
Nếu nói Ấn Độ toàn người nghèo đói thì ko đúng. Có 1 bộ phận người Ấn rất giàu, họ sống trong những ngôi nhà lộng lẫy xa hoa, lúc nào họ cũng xịt nước hoa thơm nức, đồ hiệu đắp từ đầu đến chân và người nghèo ko được phép đến gần họ, họ đi ngoài trời nắng nếu bóng của họ hắt xuống mặt đường thì người nghèo cấm được giẫm chân lên chiếc bóng đó.
Sự chênh lệch giàu nghèo, phân biệt đối xử giữa 2 tầng lớp là quá lớn. Nghịch cảnh của Ấn Độ là kinh tế tăng trưởng thì cứ tăng trưởng, còn người nghèo mạt hạng thì vẫn cứ nghèo. Sự nghèo khổ của người dân hiển hiện ở khắp mọi nơi, nếu ta chỉ xem Ấn độ trên phim ảnh thì ko bao giờ ta hình dung ra được cái nghịch cảnh nghèo khó đó. Chỉ khi ta chạm vào thực tế ta mới thực sự sốc, chưa nói đến những nơi xa xôi mà ngay ven ngoại ô New Delhi ta đã được chứng kiến thực tế kinh hoàng, những người vô gia cư nằm ngồi la liệt, những con ngõ chật hẹp bụi bẩn, đầy rẫy rác thải, nước tiểu và phân bò, những sạp bán hàng ăn ruồi nhặng bu kín, những ánh mắt đục ngầu đờ dại cứ nhìn tròng chọc vào ta như thể ta là sinh vật lạ.
Đi bộ lang thang nhiều, ăn uống lại ko đầy đủ nên ta chóng đói, có gói bánh trong túi mà ko tài nào ăn nổi, ăn uống đối với ta là phải vui vẻ, sạch sẽ, nho nhã. Làm sao có thể cầm cái bánh để ăn giữa ngột ngạt, khói bụi, ồn ào, còi xe và rất nhiều cứt bò. Và kể cả ta có đủ can đảm để ăn giữa cái không gian hỗn loạn ấy, thì ta chưa kịp bỏ miếng bánh vào mồm đã có cả 1 đàn trẻ thơ chạy theo ta, xin cho bằng hết.
Ko biết có phải vì nước sinh hoạt hiếm, hay vì người nghèo ở đây ko có thói quen tắm rửa. Rất nhiều những đứa trẻ cởi truồng, người đầy đất cát cáu két như rất lâu rồi chưa tắm. Người lớn cũng ko khả dĩ hơn, đầu tóc, quần áo, chân tay bê bết, họ ngồi bán nước ép hoa quả mà tất cả vật dụng bán hàng đều bẩn như thể nó được lưu cữu từ một nghìn năm trước.
Hầu hết những người đàn ông Ấn Độ ta gặp, cho dù nghèo hay ko nghèo, cho dù vô gia cư hay buôn bán nhỏ lẻ (ko tính tầng lớp học thức và giàu có), họ đều có chung một thói quen rất xấu là thọc tay gãi chim mọi nơi mọi lúc. Ta sẽ được chứng kiến cái hoạt cảnh vài thằng râu dài đến rốn, đứng nói chuyện ồn ào như chợ vỡ, chúng ko bao giờ mặc sịp cứ để con chim tự do ngoe nguẩy thế và liên tục thọc tay gãi sồn sột là chuyện thường tình.
Đàn ông Ấn Độ lỗ mãng, coi thường phụ nữ tột độ, khi ta đi ngang qua 1 đám đàn ông, cho dù ta có ăn mặc kín mít thì chúng vẫn buông những lời cợt nhả và lia những ánh mắt thô tục về phía ta.
Nếu một người phụ nữ bị hiếp dâm ở Ấn Độ thì lỗi thuộc về người phụ nữ đó, kể cả cảnh sát cũng nhận định rằng “chắc cô ta phải làm gì sai trái thì mới bị cưỡng bức”, người phụ nữ bị cưỡng bức là do cô ta để cho người ta cưỡng bức, vậy thì lỗi thuộc về cô ta.
Ta vẫn biết đến Ấn Độ như 1 cường quốc công nghệ thông tin, nhưng khi tới đây ta mới té ngửa rằng đéo có mạng, sim mua tại sb ko dùng được, sim đt mỗi tỉnh là mỗi mạng khác nhau, sim mua tỉnh nào thì dùng tại tỉnh đó, đt roamming cũng ko được luôn, đù mẹ làm sao giờ? Chết nửa đời người vì ko biết tìm giải pháp nào đây.
Dù bẩn thỉu và nghèo đói, nhưng ko thể phủ nhận Ấn Độ có thiên nhiên tuyệt đẹp, có lịch sử văn hóa lâu đời với rất nhiều cung điện, đền đài như những kiệt tác nghệ thuật. Mấy anh em thuê xe đi thảo nguyên chơi 3 ngày, căng lều ngủ giữa thảo nguyên mênh mông bát ngát chẳng còn nhớ gì đến những con người nghèo khổ và những bữa ăn đậm đặc mùi cà ri. Ở đây chỉ có những cánh đồng cỏ xa tít chân trời, có đỉnh Himalaya quanh năm tuyết trắng, có tiếng đàn ghita vang xa và giọng hát vút cao của 5 anh em.
Để mà nói về sự phiền toái, nhiễu nhương thì các cơ quan, tập thể, nhân viên nhà nước ở Ấn Độ là số 1. VD như máy bay hạ cánh lúc 12h đêm thì tao phải xếp hàng từ lúc đó tới tận trưa hôm sau tao mới làm xong thủ tục nhập cảnh và nhận hành lý, ko hiểu họ sờ lần cái gì ở cái quyển hộ chiếu.
Du khách mang hộ chiếu ra ga mua vé tầu, sẽ được nhân viên nhà ga cấu kết với vp du lịch, đẩy khách ra vp DL mua vé giá cao gấp vài lần. Tao nói nv ga cấu kết với vp DL là bởi vì mấy ông tây vẫn vào ga mua được vé, bọn Ấn phân biệt khách tây và khách Á để bắt nạt, Á cũng tùy loại Á mà chúng chèn ép. Vào khu tham quan thì bị kiểm tra khám xét, thu đt thu thiết bị, khu vực gửi đồ thì chẳng có cái quy củ nào cả, có mà cụ tao sống lại cũng chẳng dám vứt đồ đạc đó để vào.
Mỗi lần đi xe bus, đi taxi, đi tuktuk đều phải mặc cả mỏi mồm vẫn cứ bị chặt chém. Đi mua hàng mà ko có tiền lẻ thì nó lờ đi ko trả tiền thừa, đòi nó thì nó cả vú lấp miệng em, nó cướp luôn. Đi vào khu khách du lịch hay tới sẽ gặp lũ cò mồi, cứ đu theo nói nhức óc, và mắt trước mắt sau nó móc túi rồi.
Có một sự cố khi lang thang trên phố, làm tao khóc tu tu như đứa trẻ con. Như tao đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần rằng đường phố nơi những người dân nghèo sống, thường nhan nhản rác thải, nilon và cứt. Nếu ko may chúng mày có bị đi lạc đến một đất nước mà chúng mày ko biết đó là đâu, nhưng trên phố chúng mày nhìn thấy rất nhiều cứt thì chắc chắn chúng mày đã lạc tới Ấn Độ. Tao luôn mồm cảnh tỉnh các anh tao cẩn thận kẻo giẫm phải cứt, trong khi cái thân tao còn lo chưa xong. Với thị giác mù dở của tao thì việc tránh ko giẫm phải cứt trên đường, được coi là bộ môn nghệ thuật tránh boom nâng lên một tầm cao mới. Cẩn thận khủng khiếp, đề phòng khủng khiếp, thế đéo nào mà bép một phát, dưới chân tao đã gọn gàng 1 bãi cứt, rất mềm và đương nhiên là thối. Tao chết trân tháo giầy đứng nhìn, đáng ra tao đã đủ bình tĩnh để suy nghĩ, nhưng các anh tao cứ cười làm tao ức quá, nước mắt tào tràn ra, tao tu tu tao khóc. Tao mà biết thế này thì tao đã mang theo mẹ nó 10 đôi giầy rồi, nhưng tao ngu quá, tao lại mang có 1 đôi và bây giờ đôi giầy của tao đã vấy cứt. “Thôi vứt đi, vào tp tìm hàng giầy, anh mua cho đôi khác” các anh tao an ủi thế, hành trình đi tìm mua giầy ở cái vùng xa xôi hẻo lánh, nó gây trầm cảm cho bọn tao ko kém gì lúc tao giẫm vào cứt. Đi mãi đi mãi ko gặp cái chợ hay siêu thị nào, thực sự bọn tao rất lo lắng, vì ko thể đi chân đất thế này được, lỡ giẫm vào cái gì đó rồi bị nhiễm trùng, uốn ván thì chỉ có bỏ xác ở đây. Nhìn thấy 1 người phụ nữ đi đôi dép, bọn tao ngỏ ý muốn mua lại đôi dép đó, mà ko có cách nào để giao tiếp, giá mà có đt thì đã có thể gọi cho anh bạn làm tham tán đại sứ ở đsq VN tại Ấn Độ nhờ anh ấy nói chuyện với người ta. Cuối cùng các anh tao cũng vận dụng hết công năng, tay chân mồm miệng để lôi được đôi dép từ chân bà ta ra và nhét vào chân tao, rút mấy tờ tiền múa may một hồi, bà ta cũng đồng ý bán lại cho tao, lâu quá nên tao ko còn nhớ đôi dép đó bao nhiêu tiền. Tạm có dép để đỡ phải đi chân đất thôi, chứ dép họ có giống dép mình đâu, nó kiểu như đôi tông bằng gỗ đi kêu váng phố phường và đau chân bỏ mẹ ra.
Đến Ấn Độ du lịch bụi thì chúng mày tạm quên mình là nữ giới đi, nên ăn mặc hầm hố như đàn ông, bịt mặt bịt đầu kín mít, đeo kính râm để tránh bị quấy rối tình dục. Nếu đi 1 nam 1 nữ thì cũng ko lấy gì đảm bảo là sẽ an toàn, bởi chúng thường có nhiều hơn 2 thằng, và ko ai đảm bảo cái ks mà mình ở nó ko công khai thông tin cá nhân của mình cho bọn Ấn đang chầu chực ngoài kia.
Thực tình tao vẫn khuyên chúng mày nên tới Ấn Độ một lần, đến để thêm biết về thế giới, đến để thay đổi cái nhìn về cuộc sống. Chúng mày đã từng tuyệt vọng về cuộc sống chưa? Chúng mày đã từng đau khổ chưa? Chúng mày có từng chán nản vì nghèo khó? Chúng mày có từng thấy căm hận một ai đó vì bị đối xử bạc bẽo?.. Vậy hãy một lần đến Ấn Độ đi, khi trở về VN chúng mày sẽ cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc. Tới Ấn Độ chúng mày sẽ học được bài học về sự khổ đau, chúng mày sẽ thấy những con người ở đó họ chẳng có gì cả, nhìn những người nằm hấp hối bên vệ đường chờ chết, mạng người đâu có nghĩa lý gì. Họ sẵn sàng sống khổ hạnh với một đức tin mạnh mẽ, họ thờ tới mấy triệu vị thần trong đó có đủ các thể loại trâu, bò, voi, khỉ, cua, rắn, chuột, lươn, chim… bởi vậy họ sẵn sàng chết đói chứ ko ăn thịt động vật, họ mang thân mình ra để kéo xe, thồ hàng chứ ko để trâu bò kéo xe, người có thể chết chứ bò ko thể chết. Ấn Độ giống như một nhà thương điên khổng lồ, nó cũng giống như địa ngục của trần gian, vẫn biết rằng sống ở đời mình phải nhìn lên cao mà phấn đấu, nhưng đôi khi phải biết nhìn xuống dưới để thấy ta đang có quá nhiều. Hạnh phúc đôi khi giản đơn thế đấy, cứ đi Ấn Độ đi, chúng mày sẽ thấy yêu cuộc sống mà chúng mày đang có hơn bao giờ hết.
Leave a Reply