Chap 7: Vì em là người tình +1
Nhiều thằng nghĩ tụi tao hoang dâm vậy chắc bữa nay địt bọp tối ngày hả. Nầu nấu nâu.
2 đứa đã có một ngày nghỉ đúng nghĩa. Tầng 2 của cái nhà này có một cái võng lớn được kết bằng dây thừng thò hẳn ra trước như thể cái ban công. Tụi tao ném hết chăn và gối ra đó nằm, trên đầu là tán cây, phía trước mặt kia là hồ nước xanh ngắt. Thật thư giãn. Tao nằm gối lên cái khung gỗ của võng đọc sách cho Dương nghe, Dương thì nằm phía dưới háng tao tay cứ quơ đi quơ lại bắt lấy những sợi nắng đang cố đâm xiên qua kẽ lá. Nắng ve vãn thân hình em, em uốn éo thi thoảng quay mặt xuống dụi dụi, thơm thơm lên chim tao. Dương còn đặt tên cho chim tao chúng mày ah “từ giờ nó sẽ tên là Răng sún”, vãi lồn chưa. Tao cười như muốn ngất mẹ luôn, cái tên này nghe quen quen là thế lồn nào nhỉ. Ra là bà thích con rồng trong phim “Bí kíp luyện rồng”, bả kêu nó tinh nghịch, thông minh, hài hước và dũng mãnh. Nghe xong tao cũng tự thấy mình dũng mãnh hẳn lên, tự tin vcl. Tao ngồi dậy lấy chim đập đập vào mặt Dương nghe phạch phạch, Dương thì cười phá mà hét lên “Răng sún đánh chị”. Bọn tao lại cười ầm lên rồi lại cuốn lấy nhau.
Dương nằm trên cánh tay tao, mặt hướng ra hồ, tay đang mân mê cái lá thông “giá như mọi thứ sẽ mãi như lúc này”, tao mới chỉ kịp ngước sang nhìn thì Dương lại tiếp lời “tranh thủ không có ai hay mình bê luôn căn nhà này về Hà Nội đi” cả 2 đứa tao bật cười. Tao buông sách xuống kéo em vào lòng, Dương áp mặt lên ngực tao, tay bả lại như một thói quen mân mê con chim tao. Nghiện vãi.
Anh cũng không thích căn hộ ở Núi Trúc, nó khô khan thế nào ấy. Hay chúng mình cùng làm 1 căn nhà đi. Anh thích nó phải cũ kỹ, kiểu vintage í.
Đúng rồi. Em thích kiểu cổ cổ, có nhiều cây, em sẽ trồng hoa và nấu cơm cho anh.
Anh không thích chúng mình chỉ gặp nhau để ngủ với nhau, còn là chuyện trò, rồi anh sẽ đọc sách cho em.
Mình tìm thuê một căn nhà mặt đất hoặc chung cư cũ ý. Chúng mình sẽ có 1 căn nhà của chúng mình.
Một ngày trôi qua thật nhanh, tụi tao cùng nhau nấu nướng, cùng nhau rửa bát. Không như tụi mày nghĩ, tụi tao cả ngày chỉ quan hệ với nhau đúng 2 lần, đương nhiên đó là 2 lần thăng hoa không nào diễn tả. Tụi tao dành phần chính thời gian để nằm bên nhau tâm sự, chuyện trên trời, chuyện dưới đất. Cả 2 đứa có quá nhiều sở thích chung, đúng hơn tâm hồn tụi tao thật đồng điệu, cả về tính cách lẫn sở thích. Tụi tao cùng thích sách, thích nghe nhạc cổ điển, thích những thứ xưa cũ, yêu thiên nhiên, …. Tao nhìn thấu được sự lành, lương thiện, tâm hồn cô đơn nhiều tổn thương trong em.
Sau ngày nghỉ đó tụi tao cần tới 1 tuần hơn mới được gặp nhau, đó cũng là ngày em báo em tìm được một căn nhà gần giống với chí tưởng tượng của 2 tao, đó là 1 quán café cũ em thi thoảng lui tới. Tao thực sự choáng váng về cái duyên này, tao cũng thi thoảng lê la ở quán này chúng mày ah. Đéo thể nào. Từng ngồi chung quán café thì cũng là bình thường phải không, nhưng với quán này thì phải có duyên lắm đấy. Bởi quán này nó dị vãi lồn, kể từ lúc mở cho tới lúc xập tiệm được cỡ 6 tháng, vì quán đéo khách. Trước tao hay ngồi cũng bởi nó kín, yên tĩnh vì sao á, vì địt mấy khi tao thấy nó có khách. Tao đoán nó sớm xập tiệm từ lâu rồi, café đéo gì mà chỗ để xe cũng đéo có, vỉa về cũng đéo có, trong quán thì kiểu đầu tư nửa vời là ăn lồn rồi.
Tao nhẩy cẫng lên tỏ vẻ rùng mình và kêu sao trước anh không gặp em ở đây bao giờ nhỉ?
Chỉ cần thế là đủ, bọn tao lòng như đã mẹ luôn nhưng vẫn dặn nhau tỏ vẻ thờ ơ để mặc cả giá.
Ah, vì bọn tao thuê luôn căn nhà này nên tao sẽ tả qua cho chúng mày về độ dị của nó nhé.
Nó thuộc dãy tập thể 2 tầng xây từ thời thổ ma thằng pháp nào đó, nằm trong 1 con ngõ, nói là ngõ nhưng 2 chiều ô tô đi thoải mái, phía đối diện là một cái hồ sen, hai bên cây cối um tùm. Để vào được nó thì phải đi qua 1 cái cổng sắt nhỏ, rẽ phải sẽ có một khoảng sân nhỏ, chắn trước mặt căn nhà có 1 dãy ki ốt 1 tầng đang cho thuê làm hàn xì, nhôm kính gì đó. Điểm ấn tượng nhất là toàn bộ bên ngoài từ cổng cho tới sân và lên hết tầng 2 được bao trùm bởi mấy góc hoa giấy và tigon, nhìn ảo vãi cả lồn. Dị nhất là cái tầng 1, ngoài khoảng sân bằng đúng cái lối đi thì trong nhà được cỡ 4m vuông, đủ chỗ đặt đúng 1 cái bàn café vẫn còn đây, 1 cái nhà để ỉa và 1 cái cầu thang sắt đi mà vặn hết cả xương sống. Tao phải duỗi thẳng mình sau khi lên được tầng 2 để cơ thể được trở về trạng thái bình thường. Tầng 2 là cả 1 hành lang dài vcl, phải cỡ 20 chục cái bước chân, bên tay trái là phòng, bên tay phải là hàng rào sắt hoen rỉ kiểu chuồng cọp vẫn thường thấy mọi nơi ở HN, chắn bên ngoài là hàng dây tigon chạy um tùm. Đi một đoạn tới giữa sẽ có một cái cửa 2 cánh bằng gỗ cũ kỹ, qua cửa là 1 căn phòng 3 gian được ngăn làm 2 bên to bên nhỏ, mùi phòng lâu ngày ko mở cửa cộng với dăm ba cái rèm cũlâu ngày bốc mùi nấm mốc khó chịu vãi.
Bà chủ nhà kêu: “2 vợ chồng thuê nhà để ở hay kinh doanh, nếu làm café cô để lại bàn ghế cho”, đúng lúc tao nhìn qua Dương, bả sướng ra mặt, ngượng đó ửng. Tao thấy ấm áp là lùng trong người khi được thấy em tủm tỉm cười hạnh phúc như thế.
Dạ nhà cháu thuê làm studio, phòng chụp ảnh đó cô.
Cô chém tụi cháu bao nhiêu, nói trước cô vít cô veo không có tiền đâu. Tao đáp vậy đó.
Bà chủ nhà: 10tr, đóng 3 tháng 1, cọc 1 tháng.
Tao quen miệng đáp chơi, “cô nhìn bọn cháu giống người có tiền lắm ah, bọn cháu ko có tiền đâu” rồi tao phá ra cười, Dương cũng cười ngoại trừ bà chủ nhà. Tao bắt đầu than ôi về việc nhà không có đồ đạc gì, tường, cửa các kiểu phải sửa lại hết, chỗ để xe cũng không, vỉa hè cũng không. Dương nói đế thêm “dịch bệnh thế này, các chủ nhà người ta còn đang giảm giá cho người thuê nhà để giữ chân khách kìa. Thời điểm này mà đầu tư mới như bọn cháu là dại đó. Cháu thấy nhà để trống cũng lâu rồi, hay là cô cháu mình mỗi người nhường nhau 1 tí. 9tr cô nhé”. Dương và bà ấy nói thêm gì tao cũng không hay vì tao đang đi ngó nghiêng bên trong. Tao từ trong nhà nói vọng ra bóng gió “8tr5, đóng tiền 6 tháng 1”.
Bà chủ nhà: Vợ mày vừa xinh lại khéo thật đấy, 9tr đóng 6 tháng 1. Người đâu mà trắng, cao tới 1m8 không cháu.
Dương: Không, cháu vụng về lắm. Anh ấy chê cháu suốt. Cháu 1m71 thôi ah, tại cháu đi giày cao nên nhìn vậy thôi ah.
Ơ, cái đéo gì đấy sai sai. Tao: Không, hoặc theo vợ cháu, hoặc theo cháu.
Cuối cùng bọn tao cũng chốt được 8.5tr đóng 6 tháng 1, cọc 1 tháng.
Tao vốn ít dùng tiền mặt nên cũng không chuẩn bị nhiều tiền như vậy, chuyển khoản thì tao lại càng không muốn. Cẩn tắc bất áy náy. Tao hẹn cọc trước 5tr, phần còn lại tao sẽ gửi vào cuối giờ chiều muộn thì trong ngày mai. Tao nhận chìa khóa luôn để tiện gọi người qua cải tạo lại. 2 đứa tao nán lại 1 hồi để chụp ảnh lại về còn lên phương án thiết kế.
Tao tính cùng Dương đi ăn trưa thì Dương kêu em phải về văn phòng, em còn nhiều việc lắm. Dương làm tao thực sự sốc, sốc toàn tập. Không, không phải vụ đi ăn trưa.
Dương vừa nói vừa làm: Đây là 20tr, anh cầm trước đi, 10tr nữa lần sau gặp em sẽ đưa anh. Em không nghĩ tiền thuê nhiều thế nên mang theo có vậy.
Phản xạ vô điều kiện mẹ luôn, không, anh không lấy. Nhà anh thuê, nhà anh sửa, anh làm nó để cho em.
Dương: Em không muốn được bao. Tiền sửa nhà hết bao nhiêu em cùng chia với anh, thiếu anh cứ báo em.
Tao: Em điên ah. Anh không bao nuôi gì em. Đây là việc bình thường, anh là đàn ông, anh có trách nhiệm với em. Anh chỉ cần em được vui, em có phút giây hạnh phúc.
Dương: Nếu anh muốn em vui thì đừng từ chối. Dương vừa nói vừa cố ý bỏ vào trong hộc taplo xe.
Tao dằng lấy, nhất quyết là tao đéo lấy rồi. Bọn tao dằng qua dằng lại 1 hồi. Dương tỏ vẻ bực dọc ra mặt. Anh làm như vậy là coi thường em. Đừng đánh đồng em với ai khác.
Phía sau bắt đầu có tiếng chửi bới của ai đó về việc xe tao đang đỗ chắn đường đi, đúng hơn là có 1 thằng mặt lồn nào mới đỗ xe bên kia đường gần song song với xe tao. Bảo sao đéo tắc. Tao tạm đình chiến để tiến xe ra khỏi con ngõ này.
Vừa kịp hạ cái phanh tay thì Dương đã bỏ tiền lại ghế, mở cử nhảy xuống khỏi xe. Phía sau tiếng còi xe cứ um lên, vài ba từ địt mẹ địt cha văng vẳng quanh đây. Tao bất lực vcl, tao tiến xe lên cỡ 20-30m rồi dừng lại đi kiếm em. Bà mất hút luôn, đéo thấy đâu cả. Tao cuống vcl, tao nhấc máy gọi cho em. Địt cụ, đó cũng là cái ngu nhất. Tao gọi tới cuộc thứ 4 thì em nghe máy, chúng mày biết rõ đàn bà lên cơn điên thì như thế nào rồi nhỉ.
Dương quát vào cái lỗ tai tao: Ai cho anh được gọi điện thoại cho em. Anh là người nói không được phép gọi điện thoại ngoại trừ công việc rồi gì. Bla bla ….
Vcl, tự tay bóp dái. Nhuệ khí tụt sạch mẹ luôn. Giờ tao mới là người yếu thế ah.
Té ra bả trốn mẹ vào nhà tụi tao mới thuê, bảo sao mới loáng cái tìm địt ra. Cao thủ.
Tao phải cung kính không bằng tuân lệnh, thề hứa đủ kiểu mới rước được nàng ra xe.
Dương: Em thực lòng thực dạ với anh, nếu chỉ có chút việc này mà khiến em mất đi tự tin trước anh thì em sẽ không còn là chính em được nữa. Em không muốn được bao. Em muốn mình cũng như anh, chúng ta đều phải sống, phải thở giống nhau. Anh cũng đi làm, em cũng đi làm. Chúng ta cùng góp công góp sức để xây dựng một ngôi nhà chung, có vậy em mới thấy đó là nhà của mình, bằng không mãi mãi nó vẫn chỉ là nhà của anh, em là cô gái đi ở nhà. Và chắc chắn điều ấy sẽ không xảy ra, em sẽ không bao giờ tới đây. Em không muốn bị coi thường. Chúng ta bình đẳng.
Đơn giản thôi, bởi em là người tình.
Leave a Reply