Vợ tao người Hải Phòng! (Tác Giả: Orchid Pixels)
Vợ tao người Hải Phòng! (Chap 1 – Chap 10)
Chap 11: Tổn thương vô bờ bến
Tao tưởng sẽ được địt sớm để chúng mày thỏa lòng mong đợi, nhưng không, lại một câu chuyện đau thương đéo hề ngắn với sự tổn thương đến mấy tầng địa ngục. Tao nghe mà khóc rưng rức, đành để quyết tâm địt lắng xuống vài hôm vậy! Lần này là chim tao khóc không phải tao!
– Anh có muốn nghe chuyện của em không?
– Anh muốn, em kể đi!
– Nhưng là một câu chuyện buồn lắm đấy, nghe xong sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh về em.
– Không nghe, sao biết nó thế nào, em cứ kể đi, anh nghe được !
– Em từng có một tình yêu đẹp, nhưng đến giờ thì em không biết có mình có thật sự là một con ngu hay không. Em từng nghe nhiều người nói , anh ấy đào hoa và có thể đánh gục bất cứ đứa con gái nào, hoặc phò, để có quan hệ xác thịt. Tình yêu với anh ấy là không thật. Nhưng em lại quá tự tin, em tin vào khả năng cảm hóa của mình. Nghe nực cười anh nhỉ?
– Không, em xinh đẹp, lại thông minh, chỉ có kẻ khờ mới không biết trân trọng.
– Dạ không, vì họ thông minh nên mới không chọn em.
( Đoạn này để tao kể đi, không nên có đối thoại, vì đoạn này tao nghe em kể mà tao khóc nức nở, nhớ không liên mạch được. Huhuhu)
Em kể về cái tml ấy, ráo hoảnh, chỉ có màn đêm u tối tràn vào đôi mắt mắt trong như mùa thu . Đen như âm hộ chị Dậu đêm 30 vậy. Thằng đó và em quen nhau, tính em thích là thích, không hề bị vật chất hay những lời phỉnh nịnh làm siêu lòng . Thật ra lúc ấy em cũng đã có người để gắn bó, nhưng em hiểu đó chưa hẳn là cảm xúc. Đó là một cuộc nợ đời. Chỉ đến khi vô tình gặp thằng kia, em mới hiểu, đôi khi, tình yêu không phải nói đúng là đúng, nói sai là sai. Em hỏi nó, đã xác định người đó là em chưa? Thằng đó nói nói như đinh đóng cột là chắc chắn. Em hỏi nó, nó có dám hứa trong lúc có mối quan hệ với em không được đi địt đứa nào khác không, nó hứa ( Thật ra tao thêm vào đấy, nguyên văn là không có mối quan hệ khác ngoài em, hê hê). Và có dám chịu trách nhiệm về những gì mình nói hôm nay với em không? Nó lại đổi từ họ Sở thành họ Hứa…
Thời gian cứ trôi, tình cảm cứ tốt đẹp dần lên sau những lần địt ( Nghe đoạn này, chim tao tiu nghỉu, thế là xong cmn rồi, em tao đã không còn thơm nguyên mùi trinh nữ. Giờ chỉ hi vọng, hoặc chim nó bé, hoặc thời gian yêu ít để không em không bị địt nhiều mà thôi. Chả lẽ lại 365 ngày chỉ trừ ngày đèn đỏ mới treo chim. Hau hu, đau quá là đau, đau như bị ai đang bóp dái vậy). Đến gần một năm sau, có người nói cho em nó bêu riếu em, chỉ là trò cá cược để thêm phần chiến tích đi địt của nó mà thôi. Em không tin vào tai mình, nói chuyện thẳng thắn với nó. Tml đó vẫn nói là yêu.
Nhưng với bản tính đa nghi, ngọc trong mà tì vết, nhất định phải tìm rõ nguyên nhân. Với sự logic, suy nghĩ suốt cả quá trình quen biết, thấm thêm những lời đồn từ trước , em tìm quyết tìm ra sự thật. Bởi em nghĩ , thà yêu nhầm chứ nhất quyết không thể u mê. Em tìm ra mk tài khoản yahoo của nó chỉ trong một tia suy nghĩ. Vốn là yêu, nên em không nghi ngờ, nên chưa từng kiểm tra tài khoản mà thôi. Và chẳng gì đau hơn, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng em vẫn lợm giọng buồn nôn khi biết cũng chỉ là một con rau như bao con rau khác. Những lời gạ gẫm, những trò tán tỉnh, rủ nhau đi địt, khi nó vẫn ở bên em. Ngoài em, nó còn có cả người yêu. Em cũng chỉ là thứ để nó mang ra khoe khoang cùng lũ bạn!
Nghe đến đây sao tao thấy đời nhiều thằng lồn thế nhỉ. Mình chắc cũng, khụ khụ.
Tao thấy em kể không vấp, không nước mắt, những nỗi đau thấm đến từng tầng da thịt, tê tái đến từng lời mạch lạc. Thằng lồn đó vẫn thề thốt, chả làm gì có lỗi với em. Bao đêm em không thể ngủ, người gầy rộc đi như một cái xác ve, hồn siêu phách lạc. Em cũng tính, không ăn được em đạp cho đổ hết. Nhưng nghĩ lại, để làm gì? Làm đau một người phụ nữ khác, mình cũng có hãnh diện gì đâu. Chỉ thêm sự khinh bỉ. Thì thôi, cứ để cái lol ấy dùng chung với vô vàn cái lol khác đi. Vì hạnh phúc đôi khi cũng chỉ là sự lừa dối. Coi như em may mắn, phát hiện ra sớm, rời đi là đại phúc rồi. Chuyện của người khác không đến lượt em bao đồng.
Ôi, em của tao thật ngây thơ, trên đời này, làm gì có nhân quả hay mình cứ sống tốt, mọi việc ắt có trời xanh an bài. Trong khi em an ủi emvậy, thì tml đó vẫn đem buồi đi gạ đấy thôi, (thằng lol đốn mạt, đừng để tao gặp mày) .Em chỉ bắt nó hứa, coi như sau này, đừng để ai biết em từng qua lại với nó, đừng để ai biết nó từng là người yêu của em là dc. Thế là cuộc tình tan vỡ trong sự vui mừng khôn xiết như nhổ được cả bãi cọc bày trận diệt quân Nam Hán của thằng nọ. Chia tay không ồn ào, thằng đó lãi bao nhiêu cuộc địt free, chả mừng quá thể. Nhưng chứ cái địt mẹ, làm thằng đàn ông đéo đội được trời đạp được đất thì cũng đừng nên đi lừa đàn bà. Phải ko?
( Sau này tao đôi khi hằn học lại, em còn đùa, sao anh không nghĩ em cũng lãi, địt không của ck người khác còn gì? Nhưng tính em, chỉ đùa một lần, và tao cũng không dám đùa lần 2)
– Sao anh trầm tư thế?
– Chẳng biết nói thế nào với em, Sao em lại kể với anh?
– Để anh xác định rõ, em thế nào?
– Em thế nào với ai không quan trọng, quan trọng là em đối với anh thế nào!
– Lại phải xem, anh thế nào với em!
Đấy, cứ xem thế nào với thế nào, lại phải dừng lại cơn nứng. Nhưng nói gì thì nói, tao không thể lợi dụng cơ hội này mà địt em được, nó sẽ rất là trống rỗng, tao muốn em hiểu thằng nào cũng là tml, nhưng cũng có loại this loại that. Thằng kia là that lol thì tao sẽ là that vàng, ok?
Tao đau lắm, thấy lồng ngực như bị ai bóp chặt, không phải vì nghe em đã bị….( đéo viết từ đó nữa, đau). Mà vì em khủng hoảng thế, vẫn còn có thể nghĩ được cho người khác. Tao nghĩ em không ngu như em nói, là em bỏ qua thôi. Chứ để em tính kế, tml kia đảm bảo sống ko bằng chết. Kinh nghiệm này, tao đã được trải qua. Đó lại là câu chuyện dài mãi mãi sau này của tao…..
Chap 12: Không cần phông bạt với em
Em vạch rõ ranh giới với tao, suy nghĩ cho kỹ về mối quan hệ của tao và em. Em nói chịch nhầm mà đúng người còn hơn là chịch đúng mà nhầm người . Chỉ để tê cl mà tâm hồn thấy ấm ức thì cũng thôi đi. Ở đời, sự tử tế không phải cứ học mà được, nhìn đàng hoàng mà nhân cách như nhồn thì cũng vứt đi.( Thật ra em nói hay lắm, cơ mà tao tiếp thu không hết nên biến tấu theo cách hiểu của tao). Tao lại tự hào, vừa có một cơ thể đẹp lại có một tâm hồn trắng trong. Lo đéo gì chuyện nhân cách. Chỉ ghét cái tml- người cũ của em, vì nó mà em đề phòng với tao vãi đái.
Cuối năm 3 tao đã vào viện Nghiên Cứu – BNN để thực tập. Cũng là có người quen, nên mọi hồ sơ để sau mới cần nộp. Ngày tao lấy bằng, éo hiểu truy xét thế nào. Thế đéo nào phát hiện tao dùng bằng giả, bằng bị treo lại, trường hẹn đến khi có bằng cấp 2 và 3 cộng với thi lại đầu vào ĐH được thì sẽ lấy được bằng ra. Tưởng tầm này chỉ còn luyện đuỵt, éo ai nghĩ đâu lại phai đi học bổ túc. Ngày tao đi thi đại học mới hài, toàn ranh con gọi bằng chú. Có đứa bảo tao quả có chí tiến thủ, tuổi tầm này rồi vẫn còn đi thi . Nên năm nay chúng cháu có trượt cũng không lấy gì làm hổ thẹn.
Tao quyết định cho em biết về cuộc sống thật của tao, chính vì xác định tao muốn lấy em, giờ là tao muốn lấy em chứ không còn là yêu em hay đơn giản là muốn địt nữa. Nên tao sắp xếp cho gặp mọi người. Lâm đại ca nói tối đi hát.
Nói thật là cả ngày tao không thể tập trung được, chưa bao giờ cảm thấy lo lắng đến thế? Liệu em có thể chấp nhận một thằng như tao, ăn chơi, chác táng, gái gú? Rồi những bạn bè tao nữa, thằng học cao nhất cũng chỉ hết cấp 3. Thôi kệ, mặc số phận đi.
– Bạn anh thế nào?
– Cũng toàn dân lao động, thanh niên tụ tập cũng nhiều!
– Em hỏi để mặc cho phù hợp thôi.
Tối tao đón em, em mặc một cái quần đen rách te tua thủng lỗ chỗ. Áo phông trắng lệch vai, bông tai bohemian và to son đỏ chót. Boot da cao hơn mắt cá và dây rợ lằng nhằng . thả tóc ngang vai. Tao phì cười vì dáng vẻ ngộ nghĩnh của em, vui là vì em cũng nghĩ ra cách để hòa đồng với tao.
Đến phòng hát, có khoảng hơn 10 mạng, Thủy cũng đến. Em chào mọi người rồi ngồi xuống ghế. Quên không nói với chúng mày, tao và Thủy ngoài quan hệ ons_ons ra thì không có yêu đương gì. Tao cũng chưa từng sẽ nghĩ, yêu và lấy một người như vậy. Nhưng đó là tao, Thủy thì tao không rõ.
Mọi người thấy em đến, ngưng hát, Lâm ca bảo :
– Chào mừng bạn mới của Linh, em tên gì nhỉ?
– Em chào mọi người, em tên Minh Anh.
– Minh Anh a tên đẹp đấy, đến sau thì chịu phạt nhé!
– Phạt gì ạ?
– Rượu nhé!
– Vâng!
OMG! Tao đang nghĩ em sẽ e thẹn mà xua tay kiểu như, em không uống được đâu, em bla bla… Lâm ca hô uống, em nhấp môi rồi từ từ uống hết. Lâm ca vỗ khà một cái thật to rồi nói : Được, đúng em dâu anh. Tao lo em say, cơ mà em rất thẳng thắn, em nói em uống được, vì ở dưới HP, nhà gần nhà bà nấu rượu, toàn sang thử rượu cùng. Tao cười rinh rích, hôm nay lại có kịch hay để xem rồi.
Con em gái của anh Lâm nháy mắt tao, tao đủ hiểu con này giở trò tinh quái cho mà xem, tao trợn mắt dứ dứ nó. Nó hất hàm coi như không biết. Nó uyển chuyển lại chỗ tao rồi ngồi áp sát lại, cố tình dựa cả người vào tao. Em nhìn qua, cũng chỉ cười.
– Em đừng để ý nhé Minh Anh, bọn chị thân nhau lắm, hơn cả anh em cơ.
Em lại cười :
– Chắc anh ấy bận quá, em chưa thấy anh ấy kể về em gái thân thế bao giờ.
Con bé giận dỗi:
– Sao anh hông kệ về em? Anh muốn chết à?
Rồi nó nhéo tao một cái đau điếng.
– Thì giờ anh giới thiệu, đây là em gái anh Lâm, cũng là em gái anh, Quỳnh.
– Anh giới thiệu luôn cả chị Thủy đi!
– Hèm, ờ thì.. Thủy là …bạn..anh.
Thủy cầm rượu qua, nhấc chén mời em, rồi lại ngồi cạnh tao. Tình thế rất ngu người, chả biết vì sao Lâm Ca lại gọi Thủy đến. Giờ nói sao!
– Ừ, chị là bạn Linh, em là người yêu Linh à?
– Em cũng là bạn thôi ạ
– Chứ không phải người yêu à?
– Dạ chưa ạ!
Ôi, tao nghe nhầm không, chưa chứ không phải không, nghĩa là em có tín hiệu bật đèn xanh cho tao rồi. Tao lại thấy như mở cờ trong quần, chim lại muốn hót lời véo von.
– Vậy mình cạnh tranh công bằng em nhỉ?
– Dạ không, nếu anh ấy muốn, thì em sẽ về luôn, em không có ý tranh giành với ai cả.
Địt mẹ, nếu lúc này mà còn không tỏ tình, thì còn lúc lol nào nữa. Chỉ có thằng ngu mới bỏ qua cơ hội này. Tao dõng dạc :
– Vậy em làm người yêu anh nhé!
– Em trả lời sau khi tan cuộc hát này dc ko?
Em cũng quái vãi, bắt tao chờ, chờ cái con card gì, hay em còn muốn quan sát xem trong lũ bạn ô hợp này, em thấy tao có xứng đáng không. Dipe, tự ái nhé.
– Ư
Ừ! anh chờ được !
Mọi người lại thi nhau chúc rượu em, có chén em uống, có chén không, dù em nói em uống được, nhưng tao vẫn thấy em có vẻ hơi nghiêng nghiêng. Tao nháy mắt Lâm Ca không ép em nữa. Lâm Ca cười .
Em quay sang hỏi tao mấy giờ rồi, tao nói hơn 10 h, em bảo về thôi không ký túc đóng cửa. Tao lại hỏi em về có tiện không vì em đang uống rượu. Em bặm môi lại, suy nghĩ. Tao nói nhỏ vào tai em, em cứ vui đi, tầm này về cũng không ai cho em về đâu, nên nếu muộn quá, anh đưa em về nhà nghỉ , sáng mai anh sẽ đưa em về ký túc nhé…
Chap 13: Bình yên đến lạ lùng
Em vẫn muốn tao đưa em về ký túc. Ok, tao đưa em về. Hà Nội chuẩn bị sang Đông đẹp vô cùng, gió cũng se sắt để những đôi tình nhân muốn gần nhau hơn. Cũng làm cô quạnh hơn những nỗi niềm buồn bã. Ngồi sau xe tao, em không nói gì, tao không có mắt đằng sau để biết khuôn mặt em bây giờ thế nào, ửng hồng trong gió vì chếnh choáng hơi men hay đang bặm môi suy về nước Ý xa xăm cũng nên. Em vẫn ngồi có khoảng cách, tay chống lên đùi mình và hơi hướng cằm về phía vai tao. Tao biết vì thi thoảng thấy cằm em va vào mình. Rất dịu dàng, tao vòng tay về phía sau, cầm tay em đưa về phía trước bụng , đan những ngón tay thon dài của tao vào tay em rồi nắm nhẹ nhàng . Em cũng không phản kháng, khẽ áp má vào lưng tao, dụi dụi.
Đm chúng mày cứ chửi rượu, cứ bảo uống rượu xong là mất dạy hết, như hôm nay, tao lại thấy có tí men vào, lãng mạn biết bao. Tao chẳng muốn đưa em về tí nào.
Lại nói về một thằng có tâm hồn đẹp như tao đi. từ bé, tao đã không có tình yêu thương của bố, vì bố tao di cư sang Anh, ” quên mất” không đón mẹ con tao sang. Nên hai chị em tao sống với bà ngoại và mẹ. Chị tao học cực đỉnh, tự thi vào Ngô Quyền rồi vào đại học Ngoại Thương . Mẹ tao ngoài làm kỹ thuật ra, thì còn mở thêm kinh doanh Karaoke và những lần đi buôn chuyến. Bà ngoại tuy lớn tuổi, nhưng lại chỉ cưng con trai, nên tao rất được chiều. Sau khi bà mất, cả năm gần như gia đình tao không có một bữa cơm chung. Lúc thì không có chị, hầu như không có mẹ, tao lại tham gia vào nhóm Long Ca, nên cũng chẳng mấy khi ở nhà. Nhiều khi mệt mỏi, mở cửa vào nhà, là mùi nấm mốc và cô đơn đến cùng cực, rêu mốc đầy xong nồi không rửa. Tao lại sa đọa vào những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng. Không một ai định hướng tương lai cho tao. Nên với chúng mày, bữa cơm đủ người là rất bình thường . Với tao nó là cả một niềm khát khao đến cháy bỏng. Tao đã hứa, sau này, nếu tao có gia đình riêng của mình, nhất định dù muộn thế nào, trừ việc bất khả kháng, tao sẽ vẫn về ăn cùng vợ con tao. Nghĩ đến đây, tao lại muốn khóc.
Mắt tao hơi cay, vì cảm thấy em dựa vào mình, im lặng và bình yên. Giây phút ấy, tao thấy đẹp đến nao lòng.
Đoạn đường nào cũng có đích, tao đỗ xe ngay cổng ký túc của em. Chỉ có tiếng gió xào xạc trên vòm cây, chỉ có ánh đèn vàng ngả dài hai cái bóng. Cánh cửa kí túc đã đóng, lạnh lùng như bố mẹ cấm con gái đi chơi về muộn. Không phải em không vào được, chỉ cần xin xỏ rồi nghe chỉ trích thì có lẽ vẫn được vào thôi. Em nhìn vào trong một lúc rồi quay ra bảo tao:
– Anh cho em sang Gia Lâm, em nghỉ bên đó, rồi mai em về HP luôn.
– Ừ!
Đi qua cầu Long Biên, gió thổi mạnh hơn rất nhiều, lạnh, tao thấy em nép vào tao nhiều hơn. Tao xác định, với tình cảnh này, tao sẽ vác dái về không thôi. Tao tuy lớn tuổi hơn em, nhưng trước em, dường như tao không đủ mạnh mẽ. Nếu em nói không muốn , tao cũng sẽ về.
– Cảnh sông này đẹp quá anh nhỉ?
– Ừ. Em muốn ngắm thành phố trên cầu không?
– Có bất tiện không anh?
– Không, em sẽ thích!
Tao dừng xe ở một ô vươn ra của cầu, chỗ đoạn nối ấy. Cùng em nhìn thủ đô. Hà Nội về đêm công nhận bình yên và đẹp đến lạ lùng, phía xa xa, ánh điện nối dài từ cầu Chương Dương như phố hoa tráng lệ, đẹp mà vẫn cô đơn. Gió thổi mạnh hơn, tao kéo em nép vào lòng. Em khẽ ngả đầu vào ngực tao, đâu đó tao thấy ấm nóng. Em khóc. Khẽ khàng thôi, nhưng tao biết em khóc. Em đang nghĩ gì? Kệ! nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là em đang để tao ôm, tao vuốt tóc em, rồi hôn nhẹ lên đỉnh đầu.
– Làm người yêu anh nhé!
Em không trả lời, nép sát vào tao hơn, rồi bất ngờ ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt tao :
– Liệu em có thể tin được anh không?
Chẳng lẽ lại bảo, anh còn đéo tin vào mình thì trả lời em làm sao. Nhưng sĩ diện của đàn ông không cho phép. Đéo gì mình cũng là một thằng đàn ông, chân tay đủ cả, chắc nói được phải làm được chứ.
– Được !
Em mỉm cười khi mắt vẫn ngân ngấn lệ. Tao khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn môi em.
Chúng mày tưởng tượng đi, đêm lạnh, gió mát, trên cầu đang có hai người hôn nhau, xung quanh là sông nước dập dìu, ánh đèn nhảy múa những vũ khúc tình yêu.
Môi em lạnh, em thổn thức, tao máu nóng, chỉ muốn ghì chặt lấy em cho thỏa cơn thèm thuồng. Tao mút mát đôi môi, lấy cả lưỡi tung hoành trong khoang miệng em, từ răng rồi quấn lấy lưỡi. Em cũng hưởng ứng tao. Mắt nhắm nghiền. Đm, người yêu tao lúc đó đẹp vô cùng.
Lãng mạn thế mà thằng em tao lại đéo yên, nó nổi dậy đòi chém loạn xạ. Tao vừa hôn vừa cố gằn nó lại. Tiếng nó gào thét trong quần, ” Chén đi ông ơi, ông sướng mà không cho tôi sướng cùng à. Đm thằng mất dạy nhà ông! Chén đi ông ơi”!
Hôn xong, môi em cũng sưng vều, chắc tại tao mút mạnh quá. Sau mới biết, da em mẫn cảm. Chỉ là một cái hôn nhỏ, cũng để lại vết xanh tím trên người em.
Dạo quanh mấy nhà nghỉ gần bến xe Gia Lâm, tao lấy phòng cho em, rồi cùng em lên phòng. Đến cửa phòng, tao vẫn hỏi :
– Em muốn anh ở cùng em không? Hay anh về.
Em nhìn tao rồi cười:
– Anh vào đi.
Đấy tao vào được phòng với em rồi đấy. Nhưng lúc này chim không hót mày ạ. Cảm giác hân hoan cũng chưa có, thay vào đó vẫn vương vấn cái bình yên lúc cùng em ngoài đường . Dường như cả hai ngại, vồ vập quá sẽ mất hết cảm xúc đẹp đó chăng?
Chap 14: Sex không nhất thiết phải yêu, nhưng yêu thì chắc chắn phải có sex
Hê hê, tao tin đầy tml rình xem siếc thế nào khi em đã mở cửa cho tao vào phòng. Cũng chẳng giấu gì chúng mày, chiến tích rau cỏ với gái gú của tao không ít. Nhưng đây là lần đầu tiên tao thấy hồi hộp đến toát cả mồ hôi chim. Mặt lạnh tanh nhưng trong lòng dồn dập như đánh trống. Lại phải vỗ về thằng em, cứ hiên ngang mà thể hiện như mọi lần chinh chiến, không có gì phải sợ hay run rẩy, mất mẹ nó khí chất đàn ông. Dmm, lúc nãy thì mày gào thét tình dục tao ầm ầm, đang cao trào thì ngoi lên đòi chém giết, giờ vào đây lại so xúi. Mạnh mẽ lên nào thanh niên, quyết tâm được địt chỉ còn tính bằng milimet!
Tao hỏi em có muốn tắm không, em nói không, em hỏi tao anh có muốn tắm không, tao cũng bảo không. Em không tắm tao điên à mà tao tắm, nhỡ tắm xong mở cửa ra em đi cmm mất rồi thì ngồi mà cười một mình cả đêm à? Tao đéo điên. Giờ thì sao, rủ em lên giường nằm à, thế khác nào gạ địt thô thiển, nhờ!
Em cúi xuống để điện thoại trên bàn, tao ôm lấy em từ phía sau. Đây là lần đầu tiên tao tiếp xúc em gần đến thế. Tao dúi mũi vào cổ em mà hà hít. Mùi da thịt em lẩn quất trong mái tóc. Mùi dầu gội đầu, mùi sữa tắm, và cả mùi đéo gì tao cũng ko tả được vì lúc đó tao đang ngây ngất mẹ nó rồi. Eo em nhỏ, mông em tròn, em có vẻ ngại, thở hơi gấp, càng làm tao nổi hứng. Tao hơi cà cà chân râu lúm phúm vào hõm vai em, tao thấy em nổi da gà, kéo em quay mặt lại đối diện tao, em hơi cúi xuống chỉ nhìn ngang tầm môi tao. Tao khô hết miệng, nuốt nước bọt khiến cái yết hầu ở cổ cử động mạnh. Em hôn nhẹ lên phần biểu hiện sự nam tính đó. Như vốn những gì tự nhiên, tao ngậm lấy môi em. Hôn còn say mê hơn cả khi đứng trên cầu, hôn không còn gì phải ngại ngùng nữa, một tay tao xoa lưng em, một tay đỡ lấy khuôn mặt em. Hơi thở em phả vào tao, thơm lắm, vì mồm em đéo thối.
Tao ngừng xoa lưng em, bật luôn khuy áo lót của em mà chẳng cần phải luồn tay vào trong áo. Em hơi giật mình. Tao cũng. Đm, quên mất, đáng ra phải tỏ ra mình hơi luống cuống. Như lần đầu ngủ với con rau ấy, để rồi nó sốt ruột, nó lột phăng cái áo rồi giằng luôn cái áo vú, kéo mặt tao úp vào ngực nó, làm tao suýt ngạt thở. Em hơi khựng lại, chắc muốn hỏi như mấy con ngơ ngơ là sao chuyên nghiệp thế? Nhưng em lại thôi ngay, lại kéo tao vào nụ hôn sâu bất tận, có cả mùi rượu, có có mùi bạc hà, có cả mùi nứng tình từ tao. Tao ép chặt thân mình vào em, rồi cả hai cùng đổ ập xuống giường. Tao đè hẳn lên em, tốc hẳn áo phông cao lên cổ, ngấu nghiến bầu ngực em. Em bắt đầu thở dốc, cũng khua khoắng tao loạn xạ, mắt nhắm nghiền và khẽ rên nhè nhẹ.
Thứ mình ao ước, mùi hương mình thèm muốn , thân hình bao đêm mình tưởng tượng, da thịt ấy đang nửa tỉnh nửa mê. Mặt em hồng, ngực phập phồng theo từng nhịp thở dốc, cảm giác hạnh phúc của tao chắc chẳng có gì tả thêm được nữa. Tao lại rưng rưng muốn khóc. Mình có một tâm hồn đẽ rung cảm vãi lol…
Tao hôn nhè nhẹ xuống bụng em, lần xuống háng em, ngoài lớp quần bó mu em tròn lẳn giương cao gồ lên gọi tao lột nó ra. Chẳng nghĩ nhiều tao cắn nhẹ lên phần mu mũm mĩm ấy. Nàng giật mình hơi hẩy người lên. Chẳng vội vàng, tao lại trườn lên hai bầu vú, luồn tay xuống cởi cúc, rồi kéo khóa, cho hai ngón xoa nhẹ nhẹ lol của nàng, mềm, êm và trơn láng nước. Chân nàng hơi khép, mặt hơi ngửa lên và răng hơi cắn nhẹ vào môi dưới. Còn gì đẹp hơn nữa hả chúng mày! Tao thích nhìn nàng lẫn lộn áo quần với da thịt. Địt vội đéo đâu mà phải hùng hổ lột phăm phăm ra bằng được.
Nàng bỗng ngồi dậy, tự cởi bỏ áo quần, tao cũng nhanh nhẹn lột hết những thứ vướng víu trên người . Nàng ngồi lên đùi tao, hai chân ôm lấy hông và tay vòng qua cổ và cúi xuống hôn tao nồng nàn. Tao siết mạnh lấy eo nàng, lấy tay đi dọc cột sống,vuốt nhẹ lên xuống mấy lần, nàng lại rùng mình. Hai hàng nước mắt rơi nóng hổi. Tao hơi hoảng, sao lại khóc. Là con kiu tao cũng không dám cứng cáp như lúc nãy. Hình như có một sự giằng xé nào đó trong nàng. Tao hơi trống rỗng.
Bình thường đi địt, ai thèm để ý mấy cái lol ấy, thích là nhấp, nhanh nhẹn và hùng dũng. Nhưng có lẽ vì tao yêu em, nên cảm xúc của em khiến tao quan tâm nhiều quá. Đm. Cứ không tập chung thế này, hỏng mất cả cuộc địt cũng nên.
– Em hôn cho anh nhé!
Tao gật đầu! Rồi quỳ hẳn chân xuống nệm, em cũng quỳ gập người xuống rồi bắt đầu liếm quanh đầu cặc của tao. Nó hồng hào và hùng dũng, em liếm dọc thân thằng bé rồi ngậm cả thằng em vào cái miệng xinh xinh đầy nước bọt. Trơn quá, ấm quá, khít quá, tao khẽ rùng mình, lấy tay ấn hẳn đầu em xuống. Em xua xua tay, chắc em nghẹn. Một tay cầm cuống cặc, sục lúc nhanh lúc chậm. Em BJ cũng không tốt lắm, nhưng cái quan trọng là thái độ của em, rất chuyên tâm. Tao lại thấy nóng hổi hai đùi, em lại khóc. Mẹ kiếp, đi địt mà cứ khóc thế này, thì hứng thú ở đâu ra. Tao nâng em dậy rồi hỏi :
– Em không muốn à?
Em lắc đầu, hôn nhẹ môi tao rồi nói:
– Em chưa sẵn sàng!
Xong, xong luôn! Ngon chim đến mấy mà nghe từ đó cũng tụt hẳn thành âm đạo chứ địt bọp cái nỗi gì. Tao dựng gối, rồi kéo em vào vòng tay mình. Đắp chăn cho hai đứa rồi ôm lấy em, em ngả vào ngực tao thút thít
– Em xin lỗi!
– Không sao, nói anh nghe có chuyện gì?
– Từ ngày em đọc được đoạn chat của người yêu cũ em đi gạ gái, vào đây với anh, em cũng có cảm giác mình như gái vậy. Dễ dàng và trao đổi xác thịt.
– Đừng nghĩ thế, anh yêu em mà.
– Nó cũng từng nói yêu em, nhưng cuối cùng, vẫn là có những cuộc trao đổi nhắn tin với những người khác. Trước đây họ nói, họ sẽ không chọn sex mà không có cảm xúc. Nhưng đều là dối trá hết. Nhưng nói thật, giờ em đang ở với anh, nhưng cảm giác lợm giọng và buồn nôn cứ tràn về khi em nhớ lại những đoạn nó gạ gẫm để đi sex ấy. Người mà em cho là rất tử tế, người mà em nghĩ, mình có thể tôn trọng và sẵn sàng đứng sau nó. Vậy mà nó sẵn sàng đâm sau lưng em. Em không cần như lời họ nói, yêu thương mãi mãi. Em chỉ cần nếu không muốn nữa, nói với em một câu thôi. Mọi thứ sẽ khác hẳn…hức hức
Đấy, chúng mày rút kinh nguyệt đi nhé. Một là yêu phải con ngu hẳn đừng để nó mò ra bất cứ gì. Hai là làm kỹ, giấu kỹ, chùi mép thật sạch. Đàn bà nó không biết, mình vẫn là ông hoàng của nó. Cứ nó biết, nó tởm đến mức, nghĩ đến là nôn. Tao cũng thấy đang buồn nôn đây.
– Em hận bạn ấy không ?
– Em không, chỉ nghĩ mình đen thôi. Chứ nếu đúng thật sự nó là loại đó, vứt được đi chả may quá, tiếc nuối gì. Rốt cuộc thì loại đó cũng chỉ là dạng vác dái đi chịch dạo mà thôi. Em thừa sức phá, nhưng lại nghĩ, nó để mất mình là nó thiệt, chứ mình thiệt cái méo gì đâu. Với lại, mình tha cho nó thế, chắc gì đó đã là may mắn của nó.
Nghe lại sợ thụt cả dái, thật ra tao hiểu ý em. Đó cũng là một sự giải thoát, ôm sân si, rồi cũng tự đi vào ngõ cụt thôi.
– Em có thể tin anh!
– Hì, mưa đến đâu mát mặt đến đấy!
Tao lại muốn hút thuốc, những lúc thế này tao cần ít nicotine để tỉnh táo. Bây giờ sao, chim tao lại cửng lên rồi. Đéo thể gồng để bắt nó xìu xuống khi nằm ôm em, lại mùi hương như kích dục. Tao cọ cọ vào em.
– Nếu em không muốn, anh vào nhà vệ sinh cũng được .
– Em có cách để anh ra mà không cần …vào chỗ đó, anh có muốn thử không?
Em ghé tai tao thì thầm, tao trợn mắt, tao chưa từng sex như thế bao giờ……
P/s :
Thật ra, sex chỉ là việc đưa ra thụt vào cơ học theo cơ chế sinh học để hai người cùng thỏa mãn. Nhưng cái cuối cùng đọng lại ở mỗi cuộc địt ấy là gì? Chúng mày có từng nghĩ đến không? Chân đi mãi cũng mỏi, người vẫn cần có tình yêu và nơi chốn an toàn. Là bản thân chúng mày cần gì, muốn thể hiện gì mà thôi, sống luôn phải biết tôn trọng mình, tôn trọng người khác, thì mới thấy bản thân có giá trị, phại hơm?
Chap 15: Thế nào là yêu thương?
Em nói xong, rồi quấn khăn vào nhà vệ sinh. Bỏ lại tao với ngổn ngang nỗi niềm. Mặc quần áo nghiêm chỉnh nằm ôm em chờ trời sáng, hay làm theo đề nghị của em. Tao dù khét tiếng gái, nhưng cũng chưa từng chơi theo cách em gợi ý. Nói thật là hoang mang. Chả biết làm gì, cầm cái điện thoại lướt hết tin nhắn lại lướt đến nhạc, lại lôi điện tử ra chơi. Hồi đó đéo có Xam như bây giờ , chỉ cần tung tin lên, vài nghìn anh em vào tư vấn, dù khắm đến mấy cũng không bơ vơ thế này. Chim nhìn tao cười khổ, tao nhìn chim đau lòng. Thật ra tao biết, em vì chiều tao, chứ bản thân em, chưa chắc đã muốn như vậy.
Em bước từ nhà tắm ra, ngon như một miếng bánh, thơm như một múi mít, tao dang tay đón lấy em. Em sà vào lòng, lại dịu dàng và lại lại hôn nhau. Em có vẻ rất căng thẳng:
– Không cần làm thế mà.
– Đây là lần đầu tiên của em đấy
– Anh lo em đau!
– Em nghĩ anh biết cách!
Không lo sao được, vì hàng tao cũng thuộc dạng khủng so với kích thước trung bình của đàn ông VN, đường kính bét cũng phải 5cm nếu ko nói là to hơn. Chiều dài ko đo nhưng tao chưa thấy đứa nào BJ mà nuốt trọn vào trong họng. Tao áng cũng 16 đến 17cm gì đó.
Em hôn tao, mặt đỏ lựng, chắc vẫn còn hơi rượu, một tay sóc thằng bé, một tay mân mê phía ngoài cô bé, ngực ưỡn lên áp sáp vào tao. Sau vài giây bất động, tao ôm lấy eo em, eo nhỏ và không có chút mỡ nào,( Sau này sinh con xong, vài năm sau em tập Gym và erobic, đến mỡ bụng cũng không còn và eo còn nhỏ hơn cả lúc này tao đang sờ em), trượt dần xuống mông. Da em mát và rất trơn. Lại mùi cơ thể kích thích, ngọt như mùi Lan Tây trong đêm thu rì rào gió. Môi em đầy, hôn rất thích, thỉnh thoảng trêu em, tao ngậm chặt lưỡi không nhả ra. Em phì cười bảo tao hấp à.
Tao cũng mò vào dưới háng em, nước nhờn bắt đầu tiết ra, trơn láng và nhớp nháp, tao tính cho tay vào móc, em lắc đầu rồi bảo:
– Em không thủ dâm bao giờ , nhất là cho tay vào càng không, xước rồi viêm nhiễm đấy!
Đó là lý do, kể cả sau này ở với tao bao nhiêu năm, dù trải qua sinh nở, chưa bao giờ con sò lông ấy thành sò chết mà có mùi. Em cực cẩn thận và kỹ càng trong việc vệ sinh cá nhân.
Tao ngậm lấy đầu ti, bắt đầu mút mát. Ngực em thơm, mùi thơm rân rấn mùi mồ hôi. Tao lại lật em nằm xuống, lại hôn khắp người em. Tay vẫn xoa lol, nước ngày một nhiều hơn, ướt cả mấy ngón tay tao. Có lẽ em đang vào nhà tắm làm vệ sinh rất kỹ, vì tao ngửi thấy thoang thoảng mùi xà bông, tao cúi xuống lấy lưỡi vét dọc một đường . Em hơi ưỡn lên, chặn miệng tao, em bóp mạnh hai mép, nước trào ra, rồi bôi xuống hậu môn. Tao gạt tay em, rồi say mê mà liếp láp, tiếng nhóp nhép của nước bọt khiến cặc tao như muốn nổ tung. Giờ nó phải cương lên với kích thước cực đại, to quá 6cm cũng nên. Tay em vẫn ở phía hậu môn, xoa đều và nới lỏng . Tao banh hai chân em ra, cho đầu cu chơi ở ngoài. Em lại lật tao lại, ngồi hẳn lên bụng, cô bé trườn dọc thân cu. Ôi cái địt mẹ, nó trơn, nó ấm, nó làm tao đéo kìm được. Như mèo vờn chuột, nếu máu tao dồn hết xuống đầu dưới, thì tao nhấp thẳng vào ngay. Hoặc giả tao ít sex, tao cũng lao vào đéo cần biết em sẽ nghĩ gì nữa. Nhưng đâu đó trong đầu vẫn vang lên, “đừng làm hỏng chuyện”. Tao vẫn kìm chế được.
Thi thoảng em rê đầu thằng trọc nằm kề miệng lỗ. Tao chỉ cần hẩy mông mạnh một cái là vào. Vẫn đéo dám vào thì đúng hơn. Đm, thống khổ là đây, tra tấn là đây, kìm hãm sự sung sướng là đây. Giết tao đi, hãy giết tao đi. Hãy làm cho não tao không hoạt động đi, hãy cho tao thành thú vật đi, tao muốn đi vào em, nghiền nát em.
Nhưng đéo. Chỉ cần mở mắt, thấy khuôn mặt em, lại nghĩ đến hai hàng nước mắt, lại thấy sự tổn thương đến quặn thắt của em, tao lại không đủ dũng khí. Đầu chim tao rỉ nước, chim đang khóc, nó cũng sắp nấc lên rồi.
Vùng lông của tao đầy nước, nhớt từ bim em chảy ra, cả nước bọt của tao. Em lại cúi xuống thì thầm:
– Anh cho vào nhé, nhưng từ từ thôi. Em sợ đau.
Cả đời tao không bao giờ quên cảm xúc hôm đó. Khi mắt nhìn cả lỗ chính và lỗ nhị, nhưng chỉ được quyền chọn vế hậu. Tao cúi xuống hôn em, bảo em thả lỏng. Rồi chọi chim vào hậu môn. Đéo hiểu sao nó cứ trượt vào lỗ chính, mỗi lần thế, em lại khép chân vào. Tao không có kinh nghiệm chơi lỗ nhị, mấy lần căng thẳng quá, chim cũng định xìu đi. Nhưng lại vì sĩ diện đàn ông, nó lại gồng mình lên chinh phục .
Địt lỗ nhị khó thật, vì hoa cúc cứ mím chặt như nút thắt của quả bóng bay vậy. Lại nước trơn nên nó toàn làm chim tao chạy đi chỗ khác. Tao phải lấy tay, cho từng ngón vào để làm lỏng cơ, đến ngón thứ 3 mới cho được đầu khấc vào. Em hơi nhăn mặt , luôn miệng nói ” Từ từ thôi anh, từ từ thôi”. Người em vã mồ hôi, mặt cố gắng không nhăn nhó. Tao đưa tiếp thêm vài cm nữa, rồi nhẹ nhàng đưa đẩy cho quen. Lỗ đít khác hẳn lỗ lol. Bót, khít chặt đến phát đau. Chim tao như bị xung huyết vì lỗ nó chỉ co thắt mà không nở ra . Lại thêm vài cm nữa, em vẫn túa hết mồ hôi!
– Em đau lắm à?
– Không sao, em chịu được.
– Thôi anh rút ra đây, anh thương !
– Đùng anh, em quen ngay thôi mà.
Cũng đéo cho vào hết được các đồng dâm ạ, chỉ được một nửa, tao cũng ở thế đó mà đưa đẩy. Được khoảng 1 phút, có vẻ cơ mặt em cũng dãn ra, chắc quen rồi. Tao đưa tay vào lol rồi móc, chim vẫn nhịp nhàng ở phía dưới. Em quằn quại, không biết đau hay sướng . Tao không đủ tỉnh táo để quan tâm xem em sướng hay đau, mà bản thân tao đang kích thích. Em rên lên, đm, kích thích quá, em kêu lên, tiếng kêu không dứt khoát . Tao nhắm mắt, thúc mạnh hơn, một tay tao vẫn móc , một tay tao bấu chặt đùi em. Tự nhiên cảm thấy nước ở đâu đó tràn ra, ướt đầm thân cặc. Kệ, chắc cơ chế đít cũng giống lol, thì bọn Gay mới chiều nhau được. Tao cũng từng đọc đâu đó, thằng nằm dưới được thằng nằm trên địt cho xuất mấy lần khi chim vào chạm đến tuyến tiền liệt nào đó. Chắc tao chạm được chỗ sướng ấy rồi .
Tao đẩy mạnh hơn, em kêu to hơn, mồ hôi ướt hết ga giường. Tại cơ đít em bóp đau quá, khít đến chật chội, vừa sợ em lâu không chịu được, vừa căng thẳng nên tao cũng thấy mình không trụ nổi . Lại thấy nước, trơn quá, tao ép vội rồi gồng mình xuất vào trong. Em kêu đến lạc giọng. Mở mắt ra, thấy em hai hàng nước mắt. Sau mới biết là em đau quá, không chịu nổi, chứ đéo phải sung sướng hay kích thích gì.Tao vẫn để dương vật ở đó, ôm lấy em. Em nằm cứng đơ, bấu lấy vai tao, tao cảm giác mười đầu ngón tay chỉ muốn găm vào thịt.
– Em đau không ?
– Em chịu được, nhưng lần sau, sẽ làm cách khác nhé!
Đm, đéo có lần sau nhé, lần sau ở lỗ khác, bố quyết rồi, thà nhịn, chứ không cân não thế này nữa.
– Ừ!
Vài phút sau tao ngồi dậy rút thằng bé ra. Thì ôi thôi, cả tinh dịch lẫn máu đều trào ra hết. Hóa ra thứ nước tao thấy ướt đẫm ấy, không chỉ là thủy dâm từ lol chảy xuống mà còn là máu nữa. Có lẽ nó nứt theo nếp gấp của hậu môn. Tao xót xa quá. Mình là thằng tồi. Thật sự tồi!
Em nhìn tao rồi cười và nói. Là lần đầu mà, chưa có kinh nghiệm. Không sao đâu. Cũng là lần đầu tao thấy em vị tha đến vậy.
Em xuống giường, run rẩy đi vào nhà vệ sinh.
Tao đốt điếu thuốc, quấn khăn ra ngoài ban công. Mắt vằn lên tia máu, đứng trân trối, mặc cho gió đêm lùa vào lạnh ngắt. Tao thề sẽ không bao giờ tao làm em đau thế nữa, cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Chap 16: Lời thú tội đầu tiên
Thời gian cũng thấm thoắt đưa thoi, tao học bổ túc vài tháng cũng xong, nhưng vấn đề đau đầu ở chỗ, giờ thi đại học là thi theo đề chuẩn của Bộ Giáo Dục. Không còn thi theo hình thức ôn luyện lò để mà trúng tủ nữa. Nghĩa là tao thi thì chắc chắn trượt. Cũng đồng nghĩa với việc đéo thể làm trong nhà nước mãi. Đứa nào làm thì biết, kinh phí được trên tổng thì là con voi, về đến tay nghiên cứu thì là con bê( con của bò ) đến tay công trình hoặc ra thực tế thì chỉ còn là cái bả chuột thôi. Không bằng cấp thì giỏi đến mấy cũng vứt đi, mấy đứa vào sau tao toàn được cử đi hội thảo với sang các nước bạn để lên thạc sĩ hay tiến sĩ. Ai yêu nghề và không thích tranh đấu thì lai lưng ra mà nghiên với chả cứu, tóc mọc dài cũng đồng nghĩa với quần áo luôn luôn thủng đáy. Tiền chỉ là phù du với dân nghệ sĩ.
Tao tính nhảy ra ngoài làm.
Như tao đã nói trước đây, người nhà tao ở nước ngoài, nên tiền với tao là không thiếu. Nhưng giờ khác ở chỗ , họ đã bắt đầu già đi, và những lần tao tiêu pha bạt mạng, họ cũng bắt đầu hạn hẹp việc chi viện. Nên nói là để đú đởn ăn chơi, thì tao thừa, nhưng để làm ăn thì lại là vấn đề lớn. Bố tao bảo lãnh tao sang bển, nhưng vì lúc đó mải chơi, không muốn xa mẹ và anh em chiến hữu, tao từ chối. Sau này biết em, tao càng không lỡ rời đi.
Tao bắt đầu thuyết phục mọi người, đầu tư cho tao thuê đất trồng rau sạch, làm nhà kính. Nói gì nói, trước 2010 , tao đã ý thức được rau sạch và rau hữu cơ sau này sẽ là xu thế. Tao nhìn thấy cả mảnh đất màu mỡ nên hồ hởi bập vào làm. Nhưng quên mất, chỉ có nhiệt huyết thật sự không đủ, cái quan trọng là tao không có tố chất của một người thích kinh doanh, càng không có kinh nghiệm quản lý. Đó là một bài học xương máu đến giờ tao trả giá vẫn chưa xong.
Tao thuê đất bên Long Biên, (phường thì giấu tên đi cho đỡ phiền ) khoảng 5 ha. Bộ máy quản lý bao gồm, Giám đốc, quản lý công nhân, kế toán, bảo vệ, khoảng 12 đến 15 công nhân. Quản lý nhân viên thì tao quen một em trên Phú Thọ, từng làm về nông trường, em là single mom, có 1 con trai. Bảo vệ tao thuê luôn ông quản lý trạm bơm của phường đó, nhờ ông tìm luôn nhân công. Đất thì thuê khoanh vùng của nông dân luôn, thuê chính chủ đất làm nhân công vì dù sao họ cũng đang quen làm đồng. Tất cả những thứ tao làm, đều vì tao muốn thoát khỏi cuộc sống chơi bời hiện tại. Nhìn lại anh em tao, người đi tù, kẻ thì chết, người trông xe, không thì đề đóm phe vé. Cuộc sống ăn bưa nay lo chạy bữa mai, dân trí thấp. Không ai đảm bảo con của họ, sau này sinh ra, sẽ có một tương lai tốt đẹp được.
Trước khi vào guồng, tao quyết định nói chuyện nghiêm túc với em. Tao đón em và đưa đi ăn vặt cả tối trên phố Cấm Chỉ. Bọn tao thích đi bộ, khám phá phố phường và ăn vặt. Sau một tối no nê và hả hê, tao đưa em về Triệu Việt Vương cafe. Em rất thích bạc hà sữa, tao chỉ đen không đường .
– Em nghĩ thế nào nếu anh có một đứa con?
Em nhìn tao rồi hỏi :
– Chuyện thế nào, anh kể đi!
Đm, tao rất ngại đối diện trước một khuôn mặt bình tĩnh và luôn nhìn thẳng vào mắt mình. Em rất khác những người khác, trước khi biểu hiện thái độ, em rất lạnh. Mắt lại đen hun hút như lòng hồ.
– Anh với một cô có phát sinh quan hệ, nó giống như một mối quan hệ sex- tiền -sex. Không phải là người yêu. Sau đó trong nhóm cũng có một người cũng có quan hệ như vậy với cô ấy. Sau một thời gian thì cô ấy về quê tận Miền Trung, rồi ra HN báo cho anh là có con. Cũng không nói về việc phải cưới hỏi. Anh hỏi cô ấy giải quyết sao? Cô ấy nói tùy anh.
– Anh có từng yêu cô ấy ?
– Chưa từng, cả hai đều biết rõ là không có tình yêu, chỉ có tình dục, cô ấy để hậu quả, và cũng không hề báo, chỉ sau khi sinh xong, con bé khá cứng rồi mới nói.
– Anh có định kết hôn không?
– Anh không! Anh vẫn để tên trong giấy khai sinh của con bé, vẫn mang họ anh, và anh vẫn chu cấp, nhưng ở với người không yêu, rồi lại xảy ra nhiều việc phát sinh, sớm muộn gì cũng phải chia tay, chỉ khổ mình, khổ người khác. Cái nữa là mẹ anh sẽ không bao giờ chấp nhận. Đến cả chị gái anh cưới, bà ko đồng ý, hôm cưới chỉ có nhà trai tự tổ chức. Nên chắc chắn cứ sống với nhau. Chứ cho cưới thì không bao giờ.
– Anh định giấu đến bao giờ?
– Được bao lâu thì được em ạ, mẹ anh rất khó, bà sẽ ko bao giờ chấp nhận.
– Anh tính thế nào với em?
– Anh muốn xác định em là cuối cùng. Em là động lực để anh thay đổi. Anh không muốn cuộc sống của một con ngựa bất kham nữa.
– Em đủ khả năng?
– Cảm giác của anh, nếu không phải là em chắc chắn không phải ai khác.
-Cho em suy nghĩ vài phút !
Thật, không khí nặng nề đến ngột ngạt, em chỉ uống ngụm nước, chống tay vào cằm nhìn ra phố . Tao như kẻ chờ tuyên án tử hình. Có hơi hối hận vì đã nói ra sự thật. Nhưng tao biết, với tính cách của em, nếu để em tự tìm hiểu ra, thì không có đường nào để giải thích. Em đi trong phút mốt ngay.
Em ngước lên nhìn tao, ánh mắt rất rõ ràng, tao nói rồi, em họ nhà sư tử không phải hổ cái. Tao thấy dái tao săn vào hẳn.
– Anh trả lời thật em nhé!
– Ừ!
– Bây giờ anh còn bao nhiêu mối quan hệ Fwb?
– Từ khi quen em, anh không còn có quan hệ đó nữa
– Kể cả Thủy?
Nhìn em cười hơi nửa miệng, rất bình tĩnh, tao sợ như bị cướp nó kề dao vào cổ vậy. Sắp đái mẹ nó ra quần rồi!
– Kể cả Thủy, nhưng sao…
– Sao em biết hả?
-Ừ!
– Em cũng vừa nghĩ ra thôi
Vãi cả vừa nghĩ ra, tao có lộ gì đâu nhỉ? Chúng mày đọc có thấy tao hớ gì ko? Thế nên mới nói, đàn bà nó là sinh vật rất quái đản và kì dị. Có những đứa biết mười mươi mình làm gì, nó đéo nói đâu, nó ỉm đi, rồi đến tình thế nguy cấp, nó đem ra làm kim bài miễn tử đấy. Chúng mày nên cẩn thận.
– Em nghĩ….
– Em nghĩ gì?
– Em nghĩ, chuyện xảy ra thì cũng xảy ra rồi, việc của anh diễn ra trước khi gặp em, em không thể thay đổi việc đó. Em cũng không thể tham gia cho anh là anh làm thế nào mới tốt, chỉ có anh mới biết thế nào là phù hợp nhất mà thôi. Chúng ta sẽ nói lại chuyện này nếu em trở thành vợ anh. Còn bây giờ thì không vấn đề gì cả.
Tao mới là thằng ngạc nhiên chúng mày ạ. Tao đang chờ cơn mưa sỉ vả là mình tồi hay hèn hay đại loại gì đó. Nhưng không, em tao không hề dằn vặt. Đó là một cá tính tao rất thích, vô cùng rõ ràng và công bằng. Lúc đó tao đã nghĩ, chắc chắn chỉ có em mới có thể ngang cơ mà chịu được mẹ tao. Thế nhưng cuộc đời, đúng là không nói trước được bất cứ điều gì. Tao không nói với em về việc tao mở công ty, định làm quà tặng em khi cưới. Thật không ngờ đó lại là một mối họa không đáng. Bởi ngoài việc rõ ràng, em còn có thể nhận định hành vi của người khác rất chuẩn….
Chap 17: Làm Nông Dân
Em bận ôn thi tốt nghiệp, tao bận cắm mặt vào sản xuất. Làm việc với xã cho thuê đất, cơ cấu đất thừa thì không còn, đành tính đến phương án đầu tiên là thuê lại đất của nông dân. Tính ra một năm trồng màu của họ trừ cả chi phí và công cán ra thì chẳng lãi được bao nhiêu. Nên khi nghe tao nói thuê đất để trồng rau, họ đồng ý liền. Vừa không phải chăm bón vẫn có tiền còn hơn cả tiền bán rau màu. Tao đặt luôn vấn đề thuê họ làm công nhân, hầu như họ đều phấn khởi. Với họ thì lợi cả đôi đường , vừa vẫn được làm nghề mình thích( he he) lại chẳng phải lo lắng rau chết sống ra sao. Khỏe re à.
Tao tìm khắp cũng ko ai chịu làm quản lý nông dân, vẫn phải vời em single mom trên Phú Thọ về làm. Nếu như không yêu em của tao, có lẽ tao cũng phập em này để làm quân lâu dài cho mình. Vì nhìn là biết em xuống không chỉ vì tiền, em xuống vẫn là vì tao hoặc vì lợi ích nào to lớn hơn thì tao không rõ. Nhưng có lẽ em chọn cách chung lưng đấu cật với tao, để tao thấy em mới là người thật sự cần thiết. Đấy, nói đến đây tao lại nể phục cái thằng người cao đẹp của mình. Tao nhất quyết vì yêu chứ không vì lợi ích tầm thường chịch xoạc mà lợi dụng. Nhưng quan trọng, tao vẫn thấy em tao yêu mới là người phù hợp.
Tao gần như ăn ngủ ngoài trạm bơm với ông bảo vệ, từ việc làm đất, gieo giống , hướng dẫn kỹ thuật cho nông dân, thuê nhà cho single mom với vài người em nó mang từ PT xuống nữa. Gần như giám đốc hay nhân công không có khoảng cách. Lúc nào em Phú Thọ cũng kè kè tao, kể cả là ăn ngủ quần áo, là em lo từ A đến Z. Mọi người làm cùng cứ bảo, vợ chồng nhà này chăm chỉ quá, được cả đôi. Ta cũng chẳng nói gì, em ấy có vẻ vui lắm. Thi thoảng tao mới sang gặp Người yêu, em biết tao bận nên cũng không mè nheo gì. Tao cũng chưa từng cho em sang khu đất tao thuê, không phải vì sợ em cho là mình làm nông dân, mà tao không muốn em thấy những ngổn ngang tao đang làm.
Còn vài tháng nữa em tốt nghiệp, tao bàn với mẹ xuống nói chuyện người lớn với nhà em. À! Mải làm ăn mà quên không kể việc đưa em về giới thiệu. Đó cũng là một lý do mà tao quyết cưới em bằng được.
Mẹ tao cực khó trong việc cho tao quen ai, yêu ai và cưới ai. Trong đầu mẹ tao là chỉ có ý xuất ngoại , nếu không phải lấy vợ bên Anh ( tây, tàu, Vn gì cũng ok, miễn phải ở bên đó) thì cũng chí ít tao phải sang bển. Nên vài lần tao dẫn bạn gái về, cũng chỉ gặp duy nhất có một lần, hoặc bạn gái tao không dám quay lại lần hai. Hoặc tao bị từ mặt vì ” Con đó chẳng phải phường tử tế gì”. Có lần tao với mẹ của con gái tao đang hò dô ta nào, kéo pháo ta vượt qua đèo trong nhà. Bà về bất ngờ và đánh đuổi luôn hai đứa, con bé sợ đến nỗi quần áo chỉ chẳng kịp mặc tử tế mà chạy ra đường . Và mẹ tao , không phải tay cầm chổi mà hẳn hai con dao chặt gà đem ra chém.
Chỉ đơn giản, mọi tình yêu mẹ dành cho tao hết, mọi nỗi hận bố tao, cũng chắt chiu thành tình yêu dành cho tao hết. Nên bà không muốn tao san sẻ tình cảm cho bất kỳ ai.
Nên đưa em về ra mắt lần này, tao cực căng thẳng. Tao ướm lời em :
– Mẹ anh rất khó, e rằng em sẽ khổ.
Em nhìn tao rồi nói :
– Chẳng ai mà không yêu em cả, em tin, mình hòa nhã thì sẽ vừa lòng mẹ anh thôi. Cái quan trọng là anh, đừng thiên vị ai hết thì chắc chắn nhà sẽ yên.
– Ừ!
Nói thế thôi chứ tao hiểu, nếu em về nhà tao, chắc chắn người chịu thiệt thòi nhất định là em. Tao cũng tự hứa nếu em vượt qua được lần đầu tiên, thì tao sẽ trân trọng em hơn tất cả.
Mẹ tao hẹn chiều, nhưng bà cho bọn tao leo cây đến tận 8 h tối. Khoảng 6h không thấy bà về, em hỏi tao, em có thể nấu cơm không, em nói, nấu thôi, chứ em nuốt sao được . Tao cũng biết mẹ ghét người đụng vào đồ của bà, nhưng thấy thái độ tự tin của em, tao cũng ừ.
8h bà về, kiểu như đột kích ấy, xem tao và em có làm cái gì mờ ám không! Hờ hờ, em cần thận cực, mỗi đứa ngồi một ghế, luôn pha trò dù mặt tao đang căng như dây đàn.
Bà hỏi như hỏi cung, em chả vấp câu nào, tao cũng không thấy em sợ sệt gì. Khoảng hơn 9h thì xong, em xin phép về. Tao đưa em về, nhưng em nói, có bạn học thêm gần đây, đã hẹn đón em, nên tao không cần đưa về nữa. Mẹ tao có vẻ không quan tâm, nhưng tao biết, bà đang vểnh tai lên nghe xem tao có ở nhà không ấy. Tao biết em nói dối, nhưng em bảo :
– Đừng để mẹ anh ghét em!
Tao vẫn kệ, lấy xe đưa em về. Em hôn vào má rồi bảo :
– Có muốn lấy em không vậy ?
– Có chứ!
– Vậy thì nghe em nhé!
Hic! Thế thì sao ko nghe cho được. Tao vào nhà , mẹ hỏi :
– Minh Anh nấu cơm à?
– Vâng ạ
Nấu nhiều thế sao ko ở lại ăn, phí phạm
Nói thế nghĩa là tao biết, bà cũng không phản đối gì rồi. Ơn giời, ơn tổ tiên, mong lần này con lấy được vợ.
Ông chú tao về VN chơi, tao đưa ra đồng, ông quyết định đầu tư thêm cho tao mẻ tiền nũa để xây dựng hệ thống phun bơm tự động rồi hành quân xuống HP hỏi vợ. Tao lại không biết, có một đôi mắt lóe lên sự tinh ranh toan tính. Thật chủ quan, vì điều này, suýt nữa thì tao mất đi cả gia đình và tiêu tán sự nghiệp.
Chap 18: Hợp đồng hôn nhân!
Vạn sự khởi đầu nan, câu này chẳng sai tí nào. Một ngày như mọi ngày, tao ngập trong phân do với rau cỏ. Họ hàng nhà tao còn bảo, sinh ra sống như công tử, giờ lại thành nông dân là sao? Nếu chúng mày xuất phát từ nông nghiệp sẽ rõ, lúc nào chả đầu tắt mặt tối, quần nhàu áo bẩn, mùi nước hoa giờ thay bằng mùi thoang thoảng của phân xanh ủ bằng lá cây. Nó đượm mùi thì vài ha đất cũng vẫn nồng nàn.Trồng rau luôn phải xen canh gối vụ, lấy ngắn nuôi dài, luân canh, luân giống mới làm được. Tao còn xin được dự án của thành phố làm nhà lưới cho mình nữa. Đó là nguồn đầu tư từ nước ngoài, nhằm hỗ trợ doanh nghiệp vừa và nhỏ, giảm chi phí trong sản xuất. Cái khó lại không nằm ở trồng gì, mà khó ở quản lý và đầu ra của sản phẩm . Giá thành đầu tư vào rau sạch thì cao, mà đưa ra thị trường lại rẻ. Chưa kể các siêu thị chưa quen, nên ép giá rất gắt. Tao cũng chưa có kinh nghiệm chào hàng và mánh khóe hóa đơn của siêu thị, nên rất ngại vào các siêu thị to.
Tao đã nói từ mấy chap trước. Tao sử dụng 2 quản lý, mục đích là để họ quản lý chéo nhau. Nhưng hai con giời này đều tham và suốt ngày kể tội nhau. Cũng tốt ít nhất tao cũng biết họ làm gì. Tuy nhiên cả hai tao đều chưa làm hợp đồng, nhưng họ đều tính tắt mắt của người ích kỷ, tao cũng bị thất thoát không ít, kể cả lúc trồng luân canh đến khi ra thành phẩm.
– Linh, Anh bảo mày, con T ( em Phú Thọ), anh thấy con này hơi độc quyền, ngay cả việc anh bảo mấy bà đi làm cỏ, nó lại sai đi lấy nước. Đm, anh lão làng đây còn không biết phải làm gì à mà lại phải nghe ranh con lên mặt.
– Em phân công việc cho mọi người rồi mà, sao còn tranh nhau?
– ĐM, có phải công nghiệp đéo đâu, cái cần thì làm trước chứ ?
– Nó đang bảo em là nói anh bơm nước mà anh bơm muộn, không đúng quy trình kìa!
– Thì… Máy bơm lúc đó trục trặc, nên không bơm được. Bơm muộn tí có sao?
– Không được đâu anh, bơm có giờ, thì mới tốt. Lần sau anh lưu ý giúp em!
– Đéo mẹ, lại chết vì gái hả em! Con đó anh nhìn chả ưa mắt tí nào. Hay mày định lấy nó, gái nguyên đầy, lấy đéo gì gái 1 con, chồng nghiện.
Bên kia, em Phú Thọ cũng không vừa:
– Cái ông Hạnh này làm ăn chán lắm anh ạ, em bảo ông ấy bơm nước đúng giờ mà cứ như bố đời ấy. Không làm.
– Em với ông ấy có chuyện gì à?
– Có đâu, là bà Hương đang làm cỏ, em bảo bà ấy đi lấy nước tưới vào đám rau cải, sắp thu hoạch rồi, không tưới sao rau tốt. Vì ông ấy không bơm nên em mới phải làm thế thôi. Anh tìm người khác đi, chứ làm mà vẫn theo tư tưởng cũ rích với trịch thượng ấy thì sao làm nổi. Em không làm nữa, em về đấy.
– Em mà về bây giờ thì ai giúp anh?
– Thế thì anh phải nghe em, nhá!
Tao kể cho em người yêu nghe về giả định hai người đó, tao vẫn chưa nói về đó là việc của tao nhé! Em trả lời nhanh như một cơn gió :
– Đơn giản mà anh, anh chia ca cho hai người đó, chia cả khu nữa. Thằng nào làm tốt là biết ngay. Ai cũng có quyền ngang ai, ca nào thì người kia phải nghe lệnh của chủ ca. Làm sai trừ vào kinh tế. Nhưng anh cũng lưu ý không chúng nó phá nhau. Cuối cùng sản phẩm hỏng là anh thiệt nhé!
Ờ, quá đơn giản. Sau này tao mới biết, không cho em biết và tham gia vào công ty là một sai lầm nghiêm trọng.
Tao chia ca, nhưng lại không rắn trong việc phạt, bởi tao nghĩ, đi làm ai cũng cần có công, phạt nhiều lấy đâu ra tiền mà sống. Có lẽ chính cách cả nể này, đã góp phần vào việc thất bại sau này của tao. Tao và em, có lẽ lệch nhau nhất là về tư tưởng làm ăn. Nhưng vì sao vẫn hòa thuận, bởi em nói. Đi ra ngoài, dù em có làm vương làm tướng gì, dù em có là người thế nào, thì nhất định, về nhà, em sẽ đứng sau tao. Mọi quyết định em nghe tao hết, dù là sai. Nhưng nếu tao cho quyền em quyết, thì nhất định, tao phải nghe em!
Nói mấy việc làm ăn đau đầu bỏ mẹ, kể về tao và em đi.
Em nói chuyện vợ chồng là chuyện cả đời, em không muốn có một cuộc sống không hạnh phúc, không muốn cuộc sống của em có hai từ “lỡ dở”. Nên nếu muốn lấy em thì suy nghĩ cho thật kỹ, chiều được em thì lấy, lăn tăn thì thôi.Tao yêu đương không ít, em lại cứng đầu và cố chấp, nên em và tao cần có một bản hợp đồng đối xử trong hôn nhân. Soạn văn bản và ký tá đàng hoàng . Để sau này, có bất kỳ việc gì, không cần phải to tiếng cãi nhau. Cứ lôi hợp đồng ra mà phệt . Người với người, sống không phải là để dằn vặt nhau, sống là để thương nhau thì mình mới thấy mình có giá trị.
Tao thì lúc đó gì chả ừ, nghĩ đó chỉ là chuyện đùa, nên cứ vô tư mà ký. Nhưng với vợ tao lại khác, nó chưa hề sai một khoản nào trong hợp đồng đó cả. Tao đọc lướt qua, thật là trẻ con. Tao nhớ nhất có một, hai điều khoản thế này:
– Có thể im lặng và không nói, nhưng đã nói thì phải nói thật.
Tôn trọng nhau, không xâm phạm vào quyền riêng tư của nhau, không lục ví, không xem điện thoại, luôn bình tĩnh khi có bất cứ việc gì xảy ra, đối thoại không đối đầu…..( gì ấy, đéo nhớ)
– Nếu không muốn sống cùng nhau nữa báo trước cho đối phương 5 tháng . Cùng nhau hòa giải 1 năm. Không được thì đường ai nấy đi, không được xâm phạm vào cuộc sống của nhau, dù với bất kỳ lý do gì…..
P/s : Để tối về hỏi xem bản đó của vk để đâu. Chứ bản của tao khéo lúc con buồn đi ị, tao cho nó mượn dùng tạm rồi cũng nên…
Chap 19: Vất vả mưu sinh và cám dỗ thường tình
Về xin vợ bản cam kết mà nó chả cho mượn, tao đồ nó cũng vứt cmn đi đéo đâu rồi cũng nên. Bọn này là chúa suy diễn, kỳ kèo thêm là nó sẽ nghĩ mượn làm cái lol gì? Sao phải mượn, hay mày tính phi tang à? Hoặc mày đã làm gì có lỗi, đọc lại xem bị ăn phạt đến đâu? Của mày đâu mà mày lại mượn của bà…bla..bla phiền lằm. Nên đến đoạn nào tao nhớ ra khoản nào sẽ rì viu lại cho chúng mày nghe khoản đó nhé. Có thể vài tml lại thấy thú vị thì sao?
Kể qua một chút về việc độc lập tài chính của bọn tao, cái này không có trong hợp đồng nhưng bọn tao thấy sống như thế dễ thở hơn rất nhiều. Đặc biệt, không bao giờ phải cãi nhau về tiền. Đau đầu bome.
Thú thật, tao không ngại phải đưa hết kinh tế cho vợ, vẫn sẵn sàng sống cuộc sống của một chú cún ngoan, vợ cho gì ăn nấy, bảo mặc sịp ra ngoài quần dài tao cũng mặc. Xong thỉnh thoảng anh em chú bác gặp nhau, mừng mừng tủi tủi, chia nhau từng điếu thuốc, lau chung một mảnh khăn, khóc đầm đìa nước mắt vì không có tiền mua nổi đĩa lạc mà nhậu với nhau. Đó là tao nghĩ thế trước khi lấy vợ. Nhưng không, tao lại là một ví dụ điển hình khác.
Chúng mày sẽ thắc mắc bọn tao để dành kiểu gì làm sao có thể lo được việc lớn. Đơn giản cực, nàng sẽ lo tiền ăn, các khoản chi tiêu sinh hoạt trong nhà, tao sẽ lo tiền điện, nước, internet, tiền học cho con. Có quỹ chung, ai có bao nhiêu thì bỏ vào quỹ ấy, không kể là bỏ bao nhiêu. Còn tiền kiếm được , mỗi người tự lo sinh hoạt riêng của mình, thừa thiếu đâu tự chịu. ( Cơ mà thi thoảng nàng nũng nịu, em hết tiền tiêu rồi là tao lại nôn ra vài đồng. Nên con tao đi đâu cũng rêu rao, mẹ toàn xin tiền bố, kể cả đi ăn kem, kkkk). Nói thì nói thế, nhưng nếu quỹ chung không đủ, mà ai đó cần tiền lớn hơn, sẽ hỏi đối phương để có hướng giải quyết . Việc này diễn ra tự nhiên khi tao có một thời gian không thể lo nổi tiền sinh hoạt trong nhà. Nên từ đó nàng không kiểm soát kinh tế của tao nữa. Hồi đó nàng bảo ” Trong nhà, nếu anh không làm được thì em làm, nếu em giỏi thì anh sẽ được nghỉ hưu trước 50 tuổi”. Ví tao vất đâu, cũng chưa bao giờ nàng lục đến.
Nên tao vừa có tiền sinh hoạt, anh em bạn bè cần tao vẫn có, nhậu nhẹt chơi bời chưa từng phải xin vợ, cũng có tiền để đầu tư chứng khoán nữa. Các bạn tao nể tao lắm, còn chưa kể, tao đi đâu cũng được, chỉ cần báo có việc, nhất định nàng không gọi lần thứ hai. Trừ khi quá 12 h đêm chưa về.
Còn nàng, hội chị em bạn dì đủ cả, tủ quần áo tao thay cho nàng ba lần rồi mà vẫn không đủ chứa. Hôm trước tao dọn nhà, đếm sơ sơ trong tủ giày của nó , không dưới 40 đôi các loại. Tao chỉ có 4 đôi giày tính cả loại đi trong vệ sinh thì là 5 ( quần áo cả nhà toàn nó mua nhé). Nàng về hơi hoảng hốt, xong lại té đi hàng xóm kể công chồng, hôm nay dọn nhà cho vợ, “chồng em chiều em cực, em đầy đồ thế mà chẳng than câu nào”. Đm, còn chưa kịp mở miệng chửi cho thì các bà ấy đã tâng lên giời con mẹ nó rồi, nào là chồng thế mới là chồng chứ, đéo bù cho cái lão đụt nhà chị, ăn rồi địt cũng không nên thân, chứ đừng nói gì đến việc dọn nhà hay lau giày cho vợ. Vợ có gì mới là nói móc, nói máy, điên lắm ấy. Cô là cô có phúc lắm luôn… Tao lại bấm bụng quay về. Đmm, đêm nay về bố cho mày biết thế nào là người chồng mẫu mực.
Đó có lẽ cũng là lý do, vợ chồng tao không nặng về kinh tế quá, nên chả phải cãi nhau về tiền bao giờ.
Lại quay về làm ăn, vụ đông đầu tiên vất vả quá thể, trời rét căm căm, rau cỏ đám sống đám chết. Phải thừa nhận, em Phú Thọ quản lý nhân công và làm kỹ thuật tốt hơn hẳn ông Hạnh. Nên chúng nó càng ghét nhau. Tao còn liên hệ được kho thu mua sỉ dưới cầu Diễn, họ mua hàng của tao, rồi xuất vào các cửa hàng rau sạch. Vì họ có làm được giấy tờ hàng hóa hợp lý theo yêu cầu của khách hàng. Tao mới chỉ đủ điều kiện sản xuất và sơ chế thô. Chưa đủ điều kiện làm trực tiếp với siêu thị. Cũng là chỉ có bộ phận sản xuất trực tiếp, chưa có bộ phận làm kinh doanh. Có hôm nhiều hàng thì đêm họ đến lấy, có hôm ít hàng thì tao chở bằng xe máy xuống. Trong cái lạnh cắt da cắt thịt, khi mấy tml đang ngủ vùi trong hõm váy, tao, một thằng từng chỉ biết ăn, chơi, tiêu pha, giờ đang lai lưng kiếm từng đồng bạc lẻ. Nghĩ nó cơ cực muôn phần. Nhưng lại nghĩ về em, về một cuộc sống của một gia đình bình thường mà tao mơ ước. Tao lại gạt đi những giọt mồ hôi trong đêm đông buốt giá. Cố lên!
Hôm đó, em PT về quê, mà hàng cần xuất sớm, tao phải ở lại làm đến đêm, chả hiểu sao 9h tối em xuống, mặt mũi sưng húp. Em cũng chỉ chào tao rồi ra nhổ hàng để hơn 12h đêm xe đến mang xuống Cầu Diễn. Sơ chế hàng xong cũng đến gần 11h, mọi người quá mệt mỏi, nên em cho họ về hết. Chỉ còn dọn dẹp hiện trường và chờ xe đến chở hàng, tao bảo em về ngủ đi. Em bảo em ngồi chờ cùng tao.
Đêm đông, đồng không mông quạnh, ngoài ánh điện thắp cho rau sinh trưởng ở khu nhà lưới, thì đèn cao áp ở đường ruộng gần trạm bơm sáng lòe cả đêm đen. Em ngồi ở thành đá chỗ trạm bơm cùng tao, thõng chân xuống mặt đường . Tao hỏi em :
– Em xin về nghỉ hai hôm, sao đã lên rồi ?
– Về chán quá anh ạ, thằng chồng em nó lại lên gây rối. Thủ tục li dị xong xuôi rồi, giờ nó lại dở chứng, xuống vòi vĩnh không được thì lại đánh em!
Em hơi hếch mặt lên để tao nhìn thấy cái mặt hơi sưng, mắt thâm quầng, chắc bị nó đánh.
– Vậy em giải quyết sao?
– Em kệ thôi, bỏ xuống HN là được, con em nó bắt về rồi, thích thì cứ nuôi, xem được mấy bữa. Em chỉ sợ nó xuống HN gây khó cho em thôi.
Tao im lặng, sao xe hôm nay đến muộn thế, đã rét thì chớ.
– Cuộc đời em đến giờ coi như bỏ rồi, em chỉ muốn sống và kiếm tiền nuôi con thôi. Chứ không trông chờ vào việc kiếm một tấm chồng tử tế nữa.
– Em cứ bi quan, cuộc sống còn nhiều điều bất ngờ lắm
– Anh cho em dựa nhờ vai nhé, em cảm thấy mệt mỏi quá!
Tao lại không nói gì. Chúng mày phải hiểu , làm cùng nhau, ít nhiều cũng sinh tình cảm quen thuộc, sẽ quý mến nhau. Đêm vắng , cô nam quả nữ với nhau, sẽ dễ sinh ra sự yếu đuối. Tao cũng không thể tỉnh táo được khi người ngồi cạnh, đang dựa hẳn vào tao, thở từng nhịp đều đều. Giống loài luôn có sự hấp dẫn sinh học với nhau, nhất là trong tình thế nhạy cảm, người cần sự động viên, kẻ chinh chiến tình dục tính bằng chục năm có lẻ. Giống kiểu ăn quen thấy mùi ắt rạo rực. Em lại khóc. Thề với mấy tml, tao rất ghét thấy phụ nữ khóc, nó là tao trỗi dậy bản năng che chở, chân tay bấn loạn và hay có cảm giác buông xuôi. Bất ngờ em hỏi tao:
– Anh có thương em không?
Trả lời sao? Thương à, có, vì em đáng thương, hoàn cảnh đáng thương, thương thế thì được. Thương kiểu khác thì không, nói thế nó bỏ về, tao lấy đâu ra người làm?
Tao im lặng, chỉ cầu mong sao xe đến sớm, nếu không, tao rất khó xử.
-Sao anh không trả lời?
– Ai cũng có giai đoạn khó khăn, giống anh bây giờ này, nếu không có em giúp đỡ anh, thì anh cũng không biết phải làm sao.
Tự nhiên, em ôm choàng lấy tao, khóc nức nở, em bắt tao hứa, dù có vấn đề gì, cũng phải cưu mang lấy em, vì giờ em chẳng còn ai để bấu víu.
Ở khung cửa nhỏ, có một đôi mắt đang nhìn bọn tao chăm chú! Thật sự rất phiền…..
Chap 20: Suýt sa chân vào chốn tơ hồng
Ngay khi Phú Thọ ôm chầm lấy tao mà khóc, cái thằng trong tao đã nghĩ, cô ấy cần an ủi, cô ấy cần sự cảm thông, địt đi. Với lại lâu lắm rồi, cũng chưa thể địt đúng nghĩa từ khi yêu em. Nếu tao rơi vào vòng phản bội em, cũng là do em không đáp ứng tao, không phải lỗi của tao. Nhưng một thằng khác trong tao lại nghĩ, mày thế này là do mày tự nguyện, mày chọn yêu em chứ không ai bắt mày phải yêu. Nếu đã chọn, thì nên có trách nhiệm với sự lựa chọn của mày. Nếu mày lại đi quá với Phú Thọ thì mày có khác gì trước đây, tại sao phải thay đổi tại sao phải vất vả thế này. Hai cái thằng ml ấy cứ vô tư gào thét trong tao. Đấu tranh mãnh liệt đéo tưởng !
Tao đưa tay vỗ vỗ vào sau lưng Phú Thọ để an ủi, thì Phú Thọ đột nhiên rướn người lên, hôn tao ngấu nghiến. Nếu tao biết ở ô cửa sổ kia có đôi mắt đang nhìn, thì tao sẽ đẩy Phú Thọ ra bằng mọi cách. Là tao không biết, và sau này cũng là một bài học không nhỏ với tao.
Đang chưa biết làm thế nào, thì xe chở rau đến, thằng bốc rau còn cười nói:
– Hai vợ chồng nhà này đồng tâm thế. Đêm hôm vẫn cận kề, tiền để đâu cho hết.
– Vâng, chúng em chỉ cố gắng thôi, còn gian nan lắm anh ạ!
Phú Thọ vô tư lên tiếng.
Tao chẳng nói gì. Cứ lầm lũi bốc hàng lên xe, dăm ba câu đáp lại. Xong việc rút điếu thuốc mời anh em. Mọi thứ xong cũng ngót gần 1h đêm. Tao chở Phú Thọ về chỗ trọ. Đm, đàn bà tham bỏ mẹ, lúc nãy thì nó mượn vai tao có hỏi han đàng hoàng, giờ ngồi sau, đéo hỏi nữa, cứ tự nhiên choàng tay ôm lấy. Ra chiều hạnh phúc lắm.
Thật sự lúc này tao chẳng nói được gì, không phải tao rối, mà là tao đang thấy mệt. Mệt vì công việc , mệt vì phải suy nghĩ xem làm thế nào với Phú Thọ. Nói thật, tao không hề thích Phú Thọ theo kiểu yêu đương. Nhưng đàn ông mà, nhiều khi yếu đuối vl ra, đứa nào là đàn ông chả vậy. Đồng dâm của tao nhờ! Tao tự nhiên lại thấy thương mình quá. Làm đàn ông sướng đéo gì đâu chứ, nhất là lại còn cái thằng nứng lol mong manh đang ngóc lên đòi chém kia nữa. Khổ vãi lìn.
Đến phòng trọ, tao dựng xe, cởi lấy vài thứ đồ làm việc để cho Phú Thọ cất đi. Bất ngờ, Phú Thọ lại ôm chầm lấy tao, lại thì thầm:
– Em thích anh!
Rồi cũng chẳng để tao kịp trả lời, cả thân hình lẫn bộ ngực to sụ ấy áp hẳn lấy tao, hôn ngấu nghiến. Cũng vài giây giật mình, tao ôm lại Phú Thọ rồi hôn đáp trả. Tao nhắm mắt, kệ, giống đực trong tao chán gồng mình rồi. Mai tính.
Nhưng…
Đôi môi này không phải thứ tao muốn , hơi thở này khiến tao không có cảm xúc, thân thể này dù kích thích được tao, nhưng đâu đó, vẫn không phải thứ tao cần. Nhất là mùi, mùi của Phú Thọ thật sự khó ngửi. Có lẽ là mùi mồ hôi, quện với mùi đồng áng, một thứ mùi khác với mùi của em. Đói thật, nhưng ko phải vớ gì ăn nấy. Từ ngày quen em, tao bắt đầu thấy hơi lợm giọng với việc đi ăn sương. Kể cả trước đây, dù có phóng đãng đi nữa tao cũng không ăn tạp. Vậy vì lý do gì, cái thằng có tâm hồn đẹp như tao, cộng thêm cái nhân cách sáng lòa, bỏ tối ra sáng như tao, lại có thể làm việc khuất tất này. Nhất là lại đang trong bóng tối. Cái đm, nghĩ nhiều đâm quẩn, tao vẫn quyết định đẩy Phú Thọ ra.
Em càng ôm chặt, càng tấn công dữ dội, tao càng cứng rắn. Bất ngờ hơn, em luồn tay vào thắt lưng tao, cầm luôn thằng trọc. Tiên sư cái thằng mất dạy, cần đàng hoàng lại đi hư hỏng đúng lúc.
– Em đừng làm thế!
– Anh cũng muốn em mà!
– Không , anh xin lỗi, nó không lên vì em, anh có người yêu rồi.
– Anh nói dối!
– Thôi, em vào đi, muộn rồi
– Anh không vào ngủ cùng thằng Công à ( em họ nó)
Nghĩ bụng giờ vào có mà ngủ với mày, chứ Công ,Công cl
Tao lắc đầu rồi quay xe để về nhà
– Mai em sẽ về Phú Thọ đấy
– Nếu em không còn muốn làm với anh nữa thì em cứ về. Còn muốn làm thì suy nghĩ lại. Mai trả lời anh.
Cũng chẳng để ý xem Phú Thọ thế nào, tao nổ mày đi mất. Từ bên Long Biên, tao lại đi qua cầu. Gió thổi rất mạnh, tao lại nhớ em. Tự dưng thấy buồn khủng khiếp, chỉ một chút nữa thôi, tao lại thành kẻ lừa dối. Bao nhiêu sự phấn đấu của tao, biết đâu lại trôi sông trôi biển hết. Tao bất giác mỉm cười. Đúng là chỉ có yêu, thì mới để tâm, mình làm đau họ, mình còn đau hơn cả họ…..
[…] Vợ tao người Hải Phòng! (Chap 1 – Chap 10)Vợ tao người Hải Phòng! (Chap 11 – Chap 20) […]