Vợ tao người Hải Phòng! (Tác Giả: Orchid Pixels)
Vợ tao người Hải Phòng! (Chap 1 – Chap 10)
Vợ tao người Hải Phòng! (Chap 11 – Chap 20)
Chap 21: Hạnh phúc nhất là được yêu em
Cuối cùng thì ngày tao được được cả nhà xuống nói chuyện với gia đình em cũng đến. Vẻn vẹn chỉ có mẹ tao, ông chú ở bển, một bà mối đẹp đẽ mát tay, tao và một anh lái xe của chú. Bố tao không về, vì bên kia, ông cũng đã có một gia đình hạnh phúc , cũng với hai đứa con nếp tẻ đủ cả. Người thiệt thòi chắc chắn là mẹ tao. Gần 30 năm, không quen một ai cả, dường như bà chắt thù hận cả thế giới để lọc lấy yêu thương nuôi tao. Bởi tao cũng có vài phần nét giống bố. Nhất là dáng thư sinh và bản tính hiền lành, ít nói. Tự nhiên tao đâm lo, không biết cuộc sống mẹ chồng nàng dâu thế nào, tao không thể vì ai trong cả hai người mà để người kia phải tổn thương cả. Ài! Nghĩ nhiều mệt vcc! Kệ, tính sau, giờ hân hoan việc đi hỏi vợ đã. Nghĩ đến lấy được vợ, thấy sảng khoái cả cái thằng người .
Em đón tao với nụ cười chúm chím, nhưng bơ ngay và tập trung vào những người khác. Bố mẹ em và ba vị bô lão nhà tao ngồi đàm đạo. Tao theo em xuống bếp, phụ nấu ăn. Ở HP, đất rộng nên nhà bếp tách hẳn nhà trên, nhà vệ sinh càng xa hơn nữa. Vừa xuống bếp, nhớ em quá, tao vội ôm lấy em từ phía sau mà sờ soạng. Tao lại thích vục đầu vào hõm gáy, nơi lòa xòa cả tóc với cái cổ cao dong dỏng để hà hít. Tay xoa nhẹ luồn áo vào trong ngực:
– Á, lạnh em!
– Nhớ em lắm!
– Nhớ gì?
– Gì cũng nhớ, quay lại anh hôn cái.
– Em đang nấu mà
– Kệ
Rồi tao vớ tay tắt bếp, lật em quay lại mà hôn. Em tao ít makeup, chỉ son và đồ dưỡng . Tao lùa lưỡi vào khoang miệng, ôi, thèm quá, cái miệng thơm, cái thân thể nhỏ bé và nhất là cái mùi toát ra từ cơ thể, mùi kích dục đến lạ kỳ. Tao không tả được mùi đó, có thể là mùi hoocmon mà tao thích. Nghĩa là chỉ cần ôm lấy em, tao cũng không muốn buông ấy. Sau này lấy nhau về rồi, chưa đêm nào tao ngủ mà tao rời cái thân thể ấy. Quan trọng là không bao giờ em mặc đồ khi ngủ.
Tao vẫn quấn lấy em, niềm vui vì hôm nay đi nói chuyện người lớn, lại được đàng hoàng đứng hôn em ngay trong nhà em, nếu ai có bắt gặp, cũng không còn sợ là bị bắt quả tang nữa. Hai tay bóp lấy mông nàng, rồi miệng bắt đầu rê xuống ngực. Sự phấn chấn ấy khiến cho con cặc tao cứng ngắc, phồng lên rồi gì chặt vào bụng nàng. Tao cố tình đẩy nàng sát thành bếp, hơi hẩy hẩy mông, con cặc cũng được chà xát là lên xuống ở gần mu trên và bụng dưới nàng, nếu không phải đây là bếp, mà là phòng nàng, tao đã đè hẳn nàng ra mà địt rồi. Nàng ngừng hôn, tay luồn xuống dưới cầm lấy nó qua lớp quần véc. Mắt trừng lên đáng yêu vô đối!
– Lại hư rồi kìa
– Ừ, hư lắm, nó muốn em lắm rồi đấy.
Mồm thì nói thế, nhưng tay tao nhanh hơn, đã kịp tốc váy nàng lên, luồn tay vào xoa mớ lông rậm rạp. Hai ngón tay đã kịp bóp lấy hai mép lol. Rồi ngoáy một đường ở giữa. Nàng cũng không khép chặt nữa ,hơi dạng ra để tao sờ, nước ra nhơn nhớt cả ngón tay.
– Cho anh nhé?
– Giờ á?
– Ừ?
– Điên à? Mai được không?
– Thật nhá!
– Thật!
Đéo còn gì hạnh phúc hơn chúng mày ạ, tao thấy tao đang bay mẹ nó lên giời rồi này.
Tao lại hôn nàng say đắm, ngón tay thọc sâu hơn một đoạn, tao thấy tay tao trơn lắm!
– Đừng cho tay vào, xước của em
– Sạch mà!
– Không, viêm đấy, em không thủ dâm bào giờ.
Em cầm chặt lấy tay tao không cho móc ngoáy nữa. Tao rút tay ra và cho lên miệng rồi mút. Thơm và ngon đéo tả. Đó là cái lol đầu tiên tao biết nó có mùi ngọt ngào đến thế. Kể cả bây giờ, tao chưa bao giờ thấy thôi không kích thích. Có thể là do cơ địa của em, hoặc do em rất biết giữ về sinh vùng kín, nên dù sau này, có từng biết thêm cái khác, cũng chỉ khiến tao luôn nghĩ, về với em mới có cảm giác thơm tho vậy.
Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, em là người biết chừng mực, nói năng cũng khá khéo, chú tao rất hài lòng. Mẹ tao thì cũng không tỏ vẻ không thích, chỉ là thi thoảng bà hay làm mất hứng mọi người. Bố mẹ em có khi còn thấy ngại, em thì khác, nhận sai rồi hứa sửa luôn.
– Món này ở HN không ai nấu thế này đâu?
– Dạ!
Chú tao thêm vào
– Chế muốn ăn thế nào thì về dạy con nó là được, phải không Minh Anh?
– Dạ, cháu sẽ cố gắng ạ?
Mẹ lại nói:
– Nhiều cái không phải cứ học là được, nó là do cốt cách cơ đấy.
Bà mối lại cười:
– Chị hơi khắt khe với con nó rồi đấy, nó trẻ người non dạ, mình muốn con thế nào là do mình dạy chứ. Thôi, mọi người ăn đi cho nóng.
Đến tao cũng thấy hơi nghẹn cổ họng, chẳng hiểu em sẽ nghĩ gì. Tao thật sự lo lắng , nhìn chú tao cũng hiểu , chú biết tao nghĩ gì. Ăn xong, mọi người trà thuốc, chuẩn bị về HN, chú lấy cớ đi dạo quanh nhà rồi bắt tao dẫn đi:
– Cháu thấy có ổn không Linh?
– Mẹ cháu phải không ạ?
– Ừ! Liệu Minh Anh có chịu được không?
– Cháu không biết , chú biết tính mẹ cháu đấy, khắc nghiệt, đến bố cháu đi rồi, còn không muốn quay về. Cháu chỉ mong là có phép màu.
– Hay cưới xong ra ở riêng?
– Chắc không được đâu ạ, với lại còn gần nửa năm nữa Minh Anh mới tốt nghiệp, cháu sẽ năng đưa em về nhà gần mẹ xem sao.
– Thôi cố gắng , mình ở giữa phải như nước mà ôn hòa. Chú thấy con bé này được , nhanh nhẹn, nói năng lưu loát. Chắc sẽ thích nghi được thôi. Đừng như chị cháu, đến giờ vẫn chưa còn được làm đám cưới.
– Chắc không đâu, lần trước nhà trai đến mẹ cháu khóa cửa không tiếp, còn lần này là xuống cùng nói chuyện đặt vấn đề hai gia đình đi lại rồi mà.
– Không ai hiểu mẹ cháu bằng bố và chú đâu. Không phải bố cháu không muốn về lần này, mà là ông ấy sợ vì ông mà hỏng chuyện cháu.
– Vâng ạ, hi vọng cưới cháu bố sẽ về!
Không khí trầm đi hẳn, hai chú cháu đều hiểu , nếu nàng về làm dâu, đó là áp lực cực lớn với nàng. Có lẽ chính vì thế mà nàng là đứa cháu dâu mà chú quý nhất. Luôn được động viên nhất. Sau này nàng từng nói ” Cả đời cháu ngoài bố mẹ đẻ ra, thì chú là người sinh ra vợ chồng cháu thêm lần nữa”. Hê hê, có lẽ vì thế mà tao không có tên trong di chúc của chú, mà vợ tao lại có hay chăng?
Chiều cả nhà tao về HN, bảo em đi cùng, nhưng em nói còn chút việc nữa. Mai em mới lên trường. Còn tao, đang mang trên ngực một trái tim rạo rực, nhưng vui nhất có lẽ là thằng em tao. Ngày mai thôi, nó sẽ chính thức được gặp em nàng mà không còn phải tưởng tượng nữa! Có lẽ sẽ thoát kiếp bị hiếp bởi con Lăm ( năm ngón tay của tao) đáng ghét. Nó vui đến nỗi cứ thi thoảng lại giật giật trong quần. Khó chịu vãi đái, chả lẽ tao lại tát cho thụt vòi lại. Tổ sư, thấy gái là cứ bấn loạn cả lên.
” Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua chim”
Ahihi…
Chap 22:
“Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua tim”
Về đến HN, Lâm đại ca cùng mấy anh em gọi đi khao, tao đưa chú về khách sạn rồi hẹn 10 giờ quay lại. Vậy mà hơn 11 giờ đêm mới dứt ra được. Hôm nay anh lên lên Bar Hồ Gươm Xanh, chia tay nháp thằng em thì phải làm cho hoành tráng tí. Từ cái hồi nào đó thì New, Toilet Pub hay Hồ Gươm xanh là địa chỉ mà đã là dân chơi thì ít nhiều đều biết. Đến bây giờ, thỉnh thoảng vợ vẫn cằn nhằn là không được chồng cho đi bar lần nào, lời hứa ấy vẫn như tấm chiếu mới mua, chưa từng trải bao giờ
Đm, dại gì, với tính cách của vợ tao, hoặc là nó không thích hoặc là nó quẩy còn ác hơn tao. Đéo ai ngu mà cho nó thử vào chốn trụy lạc ấy, rồi ngồi nhà hót cứt chờ nó về à, giờ mình thì già…
Lâm ca thấy tao, cũng đã ngấm mùi men, giọng khề khà , ngoặc ngón tay ra hiệu lấy cho tao một ly Brandy , tiếng hét đuối cả tiếng nhạc rền lên cao vút :
– Minh Anh đâu?
– Hả?
– Minh Anh đâu?
– Nhạc to lắm em nghe ko rõ
– ĐMM bố hỏi con NY mày đâu sao ko đưa đến?
– À, mai nó lên.
Rồi lại tản ra quay cuồng với những tiếng kêu gào và nhạc sàn chát chúa. Anh Lâm lắc lư như một con cá ruội rán giòn chỉ còn bộ xương .Hồi đó vẫn hay có mấy em múa cột, trượt lên trượt xuống sáng loáng cả hai cái trụ trên sân khấu. Chúng mày, đứa nào từng ở đây, chắc đéo thể quên mấy em ấy, tao đồ rằng đáy quần lót của chúng nó phải đệm dày như đóng bỉm thì mới không sờn hết bim bim khi tác nghiệp….
Vẫn nhiều anh em của tao đến, cả mấy con em trong nhóm, ngoài vài đứa làm gái, quan hệ quanh quẩn trong hội thì các em đều có một thằng là người yêu. Tất nhiên là người trong bang luôn. Nhạc nhẽo, bay bủng khoảng hơn một tiếng, mọi người lại kéo nhau về quán cũ. Trên vũ trường chỉ để nghe nhạc sống của mấy ca sĩ, rượu mạnh và kích thích cơ thể nóng lên bởi mấy em mặc mặc y phục thiếu thốn , diện tích vải không bằng ba cái silip lọt khe chắp lại. Đáng thương lắm ấy. Thật ra bọn tao đéo xấu, chỉ là các em ấy rách rưới, quần áo còn chẳng lành lặn, nên bọn tao thương thôi. Toàn thằng có tâm hồn đẹp cả. Chứ đổ tại bản tính cái con cặc ấy, oan lắm chim nhỉ?
Bọn tao muốn an toàn thì chỉ có về chốn cũ, ở quán này, anh em có thể vật vã đến sáng, chả lo bị đột kích .
Lại vài thùng bia, lại nhạc, nhưng ở đây toàn hát cho nhau nghe, những bài buồn thối ruột. Thủy nhẹ nhàng đến chỗ tao ngồi, chắc mệt do hò hét, cũng ngấm rượu nên nàng chỉ dựa mình vào tao, cánh tay hơi ôm nhẹ lấy một tay tao rồi lim dim thở hão huyền. Nàng hôm nay mặc đầm lụa đỏ, hai dây áo mỏng manh không đỡ nổi khuôn ngực. Hình như chỉ dùng miếng dán đầu ti, còn đâu thả rông cho nó dễ nứng.
Lâm Ca cầm mic, dõng dạc tuyên bố lý do
” Để chia tay nháp thằng em chuẩn bị vào khám, với án tử hình thì rõ rồi, thời gian chấp phạt tù là chung thân, hôm nay anh em tới bến nhé”. Tiếng hồ dô vang lên rần rần, Thủy uống nhiều hơn mọi lần, thằng Tùng đưa tay ngăn lại, Lâm Ca hất đầu, tao hiểu ý, quay ra nói với Thủy :
– Em uống hơi nhiều, anh ra ngoài gọi nước chanh cho em nhé!
– Thôi, để em ra cùng anh, ngồi ngoài với em một lúc nhé!
Tao đứng dậy, Thủy với theo sau, ngồi bên ngoài hơn lạnh, Thủy dựa hẳn vào tao.
– Em buồn anh ạ!
– Vì sao thế?
– Vì anh sắp đi lấy vợ!
– Em ấy vẫn chưa tốt nghiệp mà, với lại công việc giờ bận lắm, chưa đâu vào đâu cả.
– Hôm nay chẳng phải dạm ngõ rồi còn gì?
– Người lớn nói chuyện với nhau thôi. Thắp hương xin phép qua lại.
– Anh từng yêu em chưa?
– Thủy này, chúng ta đã nói rõ ngay từ đầu, qhtd không có nghĩa là yêu đương. Em cũng hiểu mà.
– Nhưng em yêu anh?
– Em phá quy tắc rồi đấy, anh chưa từng nghĩ, một ngày nào đó sẽ gắn bó với em!
– Các anh đều khốn nạn như nhau cả, vì sao chưa từng nghĩ đến cảm xúc của em?
Tao im lặng, chẳng lẽ lại nói, đó chỉ là nhu cầu, là thỏa thuận đôi bên, tao cũng chưa bao giờ để em thiệt thòi. Mà tao có lừa đảo gì đâu, có từng lợi dụng hai từ yêu thương để chỉ đuỵt đâu. Có cung có cầu mà, nên cũng không tính là tao phản bội, được . Tao tồi! Ừ, nhưng là tồi với em, vì đã để em thấy tao một quá khứ không đẹp. Còn từ lúc quen em, tao có qua lại với Thủy lần nào?
– Anh có thể đừng lấy vợ không? Em sẽ bỏ nghề…., em có thể cùng anh có những đứa con,… mình sẽ có một gia đình… hạnh phúc.
Thủy nấc lên, nói trong hai hàng nước mắt. Tao ôm lấy em, lấy tay miết cắt ngang dòng nước mắt trên mặt dày đặc phấn che những quầng thâm đêm hôm hoan lạc, vỗ nhẹ vào lưng :
– Anh xin lỗi, vì anh không có tình cảm, thì không thể cho em một gia đình hạnh phúc được. Nếu anh từng yêu em, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Nhưng mình nói rõ ngay từ đầu rồi, em cũng không yêu anh mà. Chỉ là em đang cảm thấy tủi thân và cô đơn thôi. Đừng làm khó mình em ạ!
– Vậy sau này, anh còn đến với em không?
– Chắc không?
– Chắc gì vợ anh đã chiều anh tốt như em?
– Có thể . Nhưng nó là người Hải Phòng em ạ!
Tao nói hơi vênh khóe miệng, nửa đùa, nửa thật. Với những người như Thủy, hay các anh em, danh tiếng âm vang là thứ hổ báo nhất. Họ thừa hiểu đất ấy toàn chiến tích yêng hùng của những tay anh chị , thì họ bất chấp thế nào. Tao chỉ dọa thôi, chứ thật, chắc chắn người yêu tao ứng xử khác à.
Vật vã với anh em đến 3 giờ sáng thì tao về. Về để ngủ nghê, nghĩ đến việc đó tao lại sướng tê chim, nghỉ ngơi giữ sức chiều còn đi đón em tao chứ. Gần 4h sáng, em Phú Thọ nhắn tin:
– Hôm qua anh đi đâu mà không ra ruộng? Hôm nay anh có sang không?
-Em dậy sớm thế. Anh có, nhưng chắc muộn, em cho nhân công thu hoạch nốt chỗ bắp cải. Hôm qua có che lưới không? Ngấm tí mưa phùn là nó cười cả hec đó.
– Người ta ko ngủ dc, em che rồi nhé! anh nhớ sang đấy vì đám rau cải phía nhà bà Hồng có hiện tượng bị rỗ lá nhiều lắm. Anh xem xấu thế có cho các bà ấy đem ra chợ bán không? Chứ dưới Cầu Diễn họ không nhập đâu.
– Ok
Tao chỉ kịp nhắn thế, rồi thiếp đi trong niềm nâng nâng. Giờ mệt mà ngủ quên cmn đến chiều thì vui.
10 h tao mới dậy, chẳng kịp cạo râu ria gì, tao phi sang Long Biên. Chẳng biết có việc gì mà Phú Thọ gọi hơn chục cuộc . Sang đến nơi, mặt nó sưng như cái thớt được khuyến mại thêm khi đi mua đồ, cong vênh đến buồn cười.
– Sao giờ anh mới sang?
– Anh có việc
– Người ta làm quần quật từ qua đến giờ, anh có thời gian đi chơi cơ
– Thế có việc gì?
– Đám rau này bón phân gì?
– Cái đó sao phải hỏi anh
– Hết phân rồi!
– Sao không báo anh sớm?
– Gọi anh có nghe đâu.
Tao phi ra rút tiền rồi đưa Phú Thọ đi mua phân bổ xung. Lúc đó tiền nhà cứ lấy ra đi thun thút, không kế toán, không người quản lý doanh thu,ghi sổ hôm được hôm không. Nên sau này tính toán ra, tao mất tiền cũng không nắm được mình mất ở đâu mà nhiều thế. Hôm nay PT bảo mua cái này, mai bảo mua cái khác. Tao cũng chưa từng tính toán xem, giá cả nó ra sao. Về sau cũng biết, PT nghĩ tao rất nhiều tiền, lại xông xênh, em lợi lộc không nhỏ từ vật tư hàng ngày.
Lo chuyện ở ruộng xong, dặn dò Phú Thọ xuất hàng, ngẩng mặt lên cũng gần 5h chiều. Em gọi tao đến đón. Người ngợm hôi mù. Quần áo lấm lem, tao nói tao hơi nhếch nhác. Em bảo không sao, thật ra là cực nhếch nhác.
Phi ra bên xe, em đã đứng chờ từ lúc nào, eo ôi, nhìn thương thế, vậy mà bảo chưa đến. Em nhìn thấy tao, hơi tròn mắt, chắc định bảo ” Sao lôi thôi thế?” nhưng trót nói không sao rồi, nên em chỉ cười nhẹ, mặt em biểu cảm khá buồn cười.
– Anh vừa từ ruộng về à?
– Ừ, đang thu hoạch rau em ạ
– Bận lắm không , hay bây giờ cho em ra đó làm cùng luôn.
– Thôi. Anh phân công rồi, ở đó cũng có quản lý mà!
Hay mai cho em ra, mai là thứ 7, em cũng không phải học
– Được , vậy mai ra nhé! Giờ anh đưa em đi ăn nha
– Vâng!
– Em ăn gì ?
– Lại lên hàng Muối nhé!
– ừm!
Em luồn tay ôm lấy tao từ phía sau, con xe lao vun vút trong ngày đông lạnh giá. Em líu lo kể về việc mọi người bàn luận ra sao về buổi gặp hôm qua. Tao bất giác nghĩ. Hạnh phúc đôi khi quá đơn giản, chỉ là đi với người mình yêu. Nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh ngắt rồi đút vào túi áo khoác, lấy tay mình bao bọc rồi miết miết cho ấm, nghe tiếng em cười khúc khích , cũng đủ làm tao thấy quãng đường dài vất vả sau này, chỉ cần có em, chẳng gì mà tao không vượt qua được cả. Tình cảm là một điều rất lạ, chẳng thể giả dối, chẳng thể màu mè. Tao vẫn dặn mình, sau này, có bất kỳ điều gì xảy ra, luôn phải nhớ, tao đã từng nâng niu đoạn tình cảm này thế nào. Tiếng yêu thốt lên đâu phải dễ dàng, thì không có cớ gì nói hai từ li biệt. Hào hứng để bắt đầu là ý thích, đi với nhau lâu dài lại là bản lĩnh chứ không phải cảm xúc nhất thời. Có phải không mấy tml ?
Hà Nội hôm nay ngọt như một cái kẹo hồ lô ngào đường vậy. Yêu quá là yêu đi….
Chap 23:
“Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim”
Lên hàng Muối.
Tao và em vào quán quen, anh hàng phở tươi cười khi gặp khách cũ. Gọi cho mình một bát gàu tái chín, và gọi cho em một bát phở tái, em thích để cả miếng như bit tết, bằm thành tảng mà không đứt. Sau khi trần phở nóng, cho vào bát, cho vài cọng hành, cho thịt bò bằm kỹ lên trên, rồi rưới nước đang sôi sùng sục, chan ngập cả phở lẫn thịt. Bát phở bốc khói nghi ngút như thắp hương hôm rằm, thêm chút dấm ớt, thấy thôi đã muốn tứa nước miếng rồi. Tao xoa xoa tay em:
– Em có lạnh không?
– Có chứ, em ghét mùa đông, vì mùa đông em nhìn như con gấu ấy, mặc bao nhiêu áo vẫn rét run. Đây này, tay em cóng đến tím bầm rồi này.
Em giơ giơ tay huơ huơ trước mặt tao, tao chộp lấy rồi phả hơi từ miệng vào cho ấm. Tay em gầy, gầy đến nao lòng, chả ai nghĩ con gái lại có đôi tay gân guốc thế. Em vẫn khen tay tao đẹp, em nói em rất thích đàn ông có bàn tay đẹp, công nhận, tay tao như tay con gái thon dài và mềm mại.
– Em toàn yêu người tay đẹp, cơ mà….
Mắt em hơi long lanh, có lẽ chỉ nhắc đến tay đẹp, là em lại có cảm giác đau trong lòng. Có lẽ em vẫn rất chạnh lòng mỗi khi nghĩ đến chuyện cũ. Sau này tao mới biết, em bị nỗi ám ảnh rất sâu. Có khi đang đêm ngủ cũng bị giật mình tỉnh dậy, nước mắt hoen đầy mi. Nhưng em chẳng nói cơn ác mộng ấy là gì. Sợ nhất là chứng mất ngủ của em mỗi khi gặp chuyện gì đó, có khi là cả tháng. Dù em rất cố gắng chiến đấu với nó, nhưng vẫn không thể giấu nổi sự tiều tụy. Em chẳng để cho tao bận lòng bao giờ về những điều đang có trong đầu em , lúc nào em cũng rất vui vẻ. Tao đã từng nghĩ, có khi nào em sẽ phát điên không khi cứ để mãi ở trong lòng?
Tao véo véo mũi em, rồi bảo:
– Ăn đi không nguội, lại sắp mít ướt cho xem?
– Xùy! Em chả khóc bao giờ
– Ừ! Chỉ mắt khóc chứ em khóc bao giờ!
Em lại cười, nụ cười hồn nhiên như gió, có người nói, chỉ cần thấy em cười là không có gì phải lo lắng cả. Đéo phải, sau này em còn một nụ cười nữa, đó là nụ cười của bầu trời trước khi giông. Nghĩ đến lại thấy run vài bộ phận.
Đấy là chuyện đéo dài của những năm tháng về sau, còn bây giờ, trước mắt tao, em vẫn rất ngây thơ, em dễ bị người khác lừa bịp, em mong manh và dễ tổn thương . Tao đã từng rất lo lắng , với một người như vậy, chống đỡ sóng gió cuộc đời ra sao. Chính điều ấy càng khiến tao quyết tâm che chở em đến cùng. Nhưng tao lại nhầm, con người yếu đuối ấy, còn cố chấp và kiên cường hơn tao rất nhiều !
– Em có muốn đi đâu nữa không?
( Ý tao là không đi đâu nữa thì mình về KS )
– Mình đi cà phê nhé, anh có biết quán nào ngồi mà có ban công không?
– Hay lại về hàng Hành nhé.
– Thôi. Trên đó ngột ngạt lắm!
– Vậy anh đưa em về Triệu Việt Vương, đảm bảo em thích.
Vậy là phố đã lên đèn, hân hoan như tao vậy, trong veo như mắt em vậy. Đẹp như tình yêu của tao dành cho em, mùa đông Hà Nội tuy rét buốt, tao lại thấy rất ấm lòng rất nhiều, tao gần như chưa có nhiều sự hạnh phúc như thế.
Em chọn cho mình một ly cacao nóng, ôm lấy cái cốc rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, nhìn em như một con cún con:
– Nếu sau này em phản bội anh, thì anh sẽ làm gì?
Đm, bất ngờ như tụt xuống hố phân, hỏi đéo gì không hỏi, hỏi câu khó bome. Đáng ra câu ấy phải là tao hỏi mới đúng.
– Tự nhiên hỏi hấp thế?
– Hấp đâu, vì em thấy, nhiều người lúc đầu yêu thương nhau sống chết, rồi đầu ấp tay gối hẹn non thề biển , rồi cũng chia tay. Lý do nhiều nhất là một trong hai người không còn dành tình cảm cho người kia nữa. Thay mới đổi cũ, thế lúc đó họ sẽ làm gì nhỉ?
– Nhiều người sẽ phát điên, sẽ làm ra nhiều chuyện không ngờ, giết chết nhau chẳng hạn…
– Chắc chắn sẽ rất đau lòng!
– Thế em sẽ làm gì?
– Em chẳng làm gì, em chọn sẽ phát điên! Hì hì.
Tao lại chăm chú nhìn em trìu mến, em mong manh như một cánh hoa yếu đuối, có thể gãy bất cứ lúc nào. Tao hơi bặm môi, mỉm cười và kéo em vào lòng. Hai đứa tựa vai, ngắm thành phố đang phối một bản Acoustic dịu dàng không thể tả bằng lời…
Đang bình yên đến thế mà điện thoại tao lại réo lên bần bật trong túi. Cái bọn Nokia rõ duyên, cái gì cũng tốt, tốt nhất là cái khoản rung. Phú Thọ gọi, tao nhìn em rồi bấm nút tắt ,đút vào túi quần. Nó lại kêu, tao lại tắt, nó lại kêu. ( mẹ sư kêu lằm kêu lốn)
– Anh nghe đi!
– Không cần đâu!
– Nhỡ có việc quan trọng thì sao
Tao đành bấm nghe :
– Anh đang ở đâu đấy?
– Anh đang có chút việc, có chuyện gì à?
– Không, em hỏi tối nay anh có sang ruộng để giao rau cho Cầu Diễn không thôi.
– Chiều anh giao việc cho em rồi mà.
– Nhưng một mình người ta sợ, đêm hôm nữa.
– Anh báo ông Hạnh rồi, ông ấy sẽ giao hàng cùng với em
– Nhưng người ta không thích.
– Thôi, em cứ theo việc mà làm, có gì mai anh đến rồi nói sau, thế nhé!
– Nhưng….
Tao tắt máy, không muốn bất cứ cuộc điện thoại nào làm hỏng không khí của tao và em, vì hôm nay là một ngày trọng đại của tao. Mặt em không biến sắc, cũng không hỏi có việc gì. Lặng im như đêm vậy. ( Sau mới biết , lại cái điện thoại lol, không bật loa mà người nghe còn không nghe rõ bằng người ngoài)
Tao đưa em về khách sạn, cố ý chọn ở bên Long Biên, vì mai tao đã hứa đưa em ra ruộng cùng. Tao khá hồi hộp, em hình như cũng thế, cả quãng đường cả hai đều im lặng, tao nắm lấy tay em trong túi áo khoác, bàn tay rất ấm, em cũng nắm lấy tay tao. Tim tao thật sự rung lên một nhịp. Đó là mùi vị của hạnh phúc. Tao biết tao rất yêu em…
Lần này thì tao đi tắm, vì người hôi rình. Ra mà em có đi mất thì cũng chịu, chả ai lại lâm trận với mùi cơ thể cả, phải ko mấy bẹn? Tao kỳ cọ thật nhanh, nhưng vẫn sạch sẽ nhé, vừa tắm vừa tâm sự với thằng em, đừng để anh mày mất mặt. Lấy được vợ hay không là ở giây phút này đấy. Thằng em đang gật gù, thấy tao động viên thế hùng dũng ưỡn ngực giương cờ quyết tử cho tổ quốc quyết sinh. Tao lại vả nhẹ nó, từ từ, chưa đến lúc.
Tao choàng khăn tắm bước ra, xoa đầu vừa gội bằng khăn khác. Em mỉm cười rồi lấy khăn lau người cho tao, tao định hôn em, em né người rồi bảo em vào nhà vệ sinh đã.
Đm, nói thật với chúng mày, tao hút vội điếu thuốc, nhai thêm cái kẹo singum, leo lên giường nằm, nằm chán lại đi xuống đất, xuống chán rồi lại lên giường . Đầu đang nghĩ có nên chống đẩy vài cái không. Lỡ tí hồi hộp quá chân đéo cứng xong chim cũng mềm thì đéo biết phải làm sao. Em làm cl gì mà lâu vãi, nếu có đi ỉa, chắc cũng ỉa hết cứt ở ruột non thì mới lâu vậy. Mấy lần tao định đạp cửa xông vào xem sống chết ra sao, nhưng lại phải kìm. Em ơi, em làm gì mà mãi không ra vậy?
Đang tức tối đầy vơi, em cũng bước ra, tóc ướt sũng chảy đầy nước xuống vai trần, khăn trắng quàng ngang ngực, tay đang lau một bên tóc. Anh đèn phòng không sáng quá, em giống như trong cổ tích, dịu dàng mà không chói lóa, đéo nói nhiều, ngắn gọn ” em đẹp nhất trong lòng tao đêm nay…..”
Chap 24: “Sâu trong đáy mắt, em nói gì đôi mắt hiền…”
Đang tức tối đầy vơi, em cũng bước ra, tóc ướt sũng chảy đầy nước xuống vai trần, khăn trắng quấn ngang ngực, tay đang lau một bên tóc. Ánh đèn phòng không sáng quá, em giống như trong cổ tích, dịu dàng mà không chói lóa, đéo nói nhiều, ngắn gọn ” em đẹp nhất trong lòng tao đêm nay…..”
Tao vươn tay ra đỡ lấy cái khăn em đang lau tóc, rồi bật máy sấy hong tóc cho em. Mùi sữa tắm thoang thoảng , mùi dầu gội đầu thơm lừng , khiến thằng em tao lại ngọ nguậy. Đm cái thằng vô tích sự, dạy mãi đéo bao giờ chịu nghe. Thằng anh mày còn đang kìm đi sự cuống cuồng này đây, mày vội clone gì?
– Em mang sữa tắm với dầu gội đi à?
– Vâng, tiện em lấy dùng luôn, lúc nãy anh vào gọi theo mà anh đóng cửa nhà vệ sinh rồi.
– Thơm thế!
Tao để mặc cho máy sấy tung tóc em xòa cả vào ngực, rồi hôn nhẹ vào mái đầu em.
– Em có mệt không?
– Anh mệt à? Thôi đừng sấy nữa mình đi ngủ sớm mai còn ra ruộng
Vào đến đây lại bảo đi ngủ sớm, họa có mà điên!
– Ai hôm qua bảo hôm nay sẽ cho anh cơ mà, ngủ gì ?
– Ai, ai cơ?
Em dí dí mũi vào mũi tao mà ngọ nguậy rồi cười tinh nghịch. Tao tắt luôn máy sấy rồi cúi xuống hôn em luôn, đáng yêu như thế, dám khiêu khích tao à, đang hôn say đắm em lại hinh híc cười, tao hỏi cười gì đấy, dở à? Em bảo, anh hôn mà cũng căng thẳng thế. Đéo nói nhiều tao cầm tay em ấn luôn vào đầu thằng trọc, nó thấy động, lên gân lên cốt, ưỡn ngực ra thị uy.
– Thằng này căng, chứ anh không căng!
Em lại phá lên cười giòn tan rồi ôm lấy cổ tao vít xuống hôn ngọt ngào. Mùi thơm của sữa tắm, mùi thơm của da thịt, mùi ngọt ngào của hạnh phúc kích thích tao cực độ. Tao đẩy em nằm ra giường, đè lên em, tì cơn khát dụng vọng vào mu em mà hẩy. Em lại cười giòn giã:
– Anh làm cái gì mà cứ như con loăng quăng vậy!
– Yêu em..
( Đm, chả lẽ lại bảo, bố mày địt chứ làm clone gì nữa mà hỏi)
Tao lấy môi bịt miệng em lại, nước miếng từ miệng tao tuôn ra, đm, em nuốt hết, cảm giác phê vãi, tao giật phăng cái khăn trên người em, vục mặt vào ngực mà bú mút. Một tay cho xuống lol để móc, nước nhờn thấm đầy tay, nhớt nhát. Một tay cho sờ lên môi em, môi khô, răng lạnh ,vì em đang há mồm ra thở. Tao cho một ngón tay vào miệng, em mút mạnh, các dây thần kinh từ đầu ngón tay truyền cảm giác lên não. Tao cho hẳn ngón tay kia vào trong lol mà gẩy, miệng vẫn mút vú say sưa, em hơi ưỡn mình, hình như em không thích. Đúng rồi, em bảo em ko thủ dâm bao giờ, nghĩa là em sẽ có cảm giác sợ bị xước xác mà viêm nhiễm. Đm, rút ra nhanh ko hỏng cảm xúc bây giờ.
Tao rê lưỡi xuống bụng, thi thoảng lại hôn để lại dấu một cái, mỗi lần thế , em lại kêu “á” rất vô thức. Hôn bụng, rồi lại cắn mu, lờn vờn quanh đùi non và háng, thấy da em nổi từng tầng lông măng , sờn lên như da vịt lúc làm lông. Em cuống cuồng quờ lấy đầu tao, tao liền bỏ nghề la liếm, chuyển sang thợ vét mương máng dẫn nước về!
Ai bảo làm nông dân thì khổ
Chỉ khổ khi chưa kịp đổ mồ hôi
Ai bảo làm trâu bò là khổ
Chỉ khổ khi chẳng được leo đồi
Ai bảo..
Đm, đang đuỵt, thơ văn cái nhồn.
– Thôi, thôi anh!
Em kéo đầu tao lên đòi hôn , hôn nhiệt thành như bị đói, như một lẽ tự nhiên từ bao đời ông cha vẫn vậy, tao kề miệng nhắm lỗ ót đi vào! Em mê dại dưới thân tao, lại cắn nửa môi vào răng dưới. Nhìn thống khổ đầy nhục dục, khiến tao có ý muốn làm em đau. Tao nhìn dưới ánh đèn ngủ phảng phất màu vàng, em nhòe đi theo từng nhịp thở, đẹp như nhìn qua gương đồng , bốn chân giường run rẩy theo tiếng kẽo kẹt của mộng gỗ như sắp bung.
Tao thì thầm” em thích không?” nàng không trả lời chỉ đáp lại bằng tiếng rên trong cổ họng, thế cũng đủ làm thằng em tao muốn trớ ra rồi. Tao kéo nàng dậy, để nàng ngồi thẳng lên con cu, mặt đối mặt, hôn nhau nhẹ nhàng. Nàng bắt đầu nhấp, tao nâng mông nàng để đẩy, mu lol co bóp chặt, nước trào đầy đám lông, nàng nhấp càng lúc càng nhanh, rồi thì thào:
” Linh, giúp em”
Nàng cầm tay tao, ý là bê mông lên rồi lắc mạnh , nàng rên to hơn, tao đẩy mạnh hơn, nàng kêu tên tao đến lạc giọng, thằng em không chịu được sự co bóp, cũng đồng thời phun ra cùng cơn co giật của nàng. Cả hai mồ hôi tuôn như tắm, trơn nhẫy nhà. Nàng đổ vật ra phía sau, phải quằn quại đến một lúc. Tao ít thấy ai lên đỉnh dữ dội vậy. Thằng người trong tao cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Làm người yêu mình sướng , cũng là một cảm giác thật thành công. Linh, tao tự hào về mày quá!
Tao hôn nhẹ vào má em, em mỉm cười mãn nguyện, ôm em trong tay mà ngủ, tao cứ nghĩ mình đang ôm cả thế giới cơ. Chẳng gì so nổi với niềm hãnh diện lớn lao này.
Sáng hôm sau, tao đưa em ra ruộng, em líu lo kể hết chuyện này đến chuyện kia, véo von như chim ấy. Trong lòng tao thấy ấm áp lạ thường .
Tao đưa em xuống ruộng, gặp mấy bà công nhân, em lễ phép chào . một bà hỏi:
– Chú Linh, ai thế?
– Người yêu cháu ạ?
– Chứ không phải cô T là vợ sắp cưới của chú ạ?
Tao nghe bên tai nổ cái đoàng một cái, wtf, clgt?( cái lol gì thế ?)
– Sao cô T còn bảo, mấy hôm nữa cưới, các bà phải chuẩn bị quà cưới cho chúng cháu to to một chút đấy cơ mà!
Tao quay lại nhìn em, em trố mắt nhìn tao, đúng lúc ấy Phú Thọ từ đâu đến, hù tao một cái từ sau lưng, rồi đánh giả vờ:
– Sao giờ mới sang, làm người ta chờ mãi….
Chap 25: “Mình bước qua đời nhau, để làm nhau đau…”
Phú Thọ hù tao xong, quay ra nhìn em từ đầu đến chân, em gật đầu chào chị! Chắc em cũng đoán ra là đó là ” Cô T” mà mấy bà vừa nhắc tới. Tao bất giác thấy môi em hơi cong, không cười nhưng đầy sự kiêu hãnh.
Mọi người chia nhau ra đi làm, hôm nay thu hoạch đỗ đũa. Em cũng đeo găng tay, chụp nón nilon rồi hòa vào từng rãnh đỗ. Những sào đỗ được trồng theo luống, cao quá đầu người, nếu có chơi trò bắt cút, chắc chắn cũng không thấy nhau. Em đi theo mấy bà vặt đỗ, hỏi xem phải vặt thế nào cho đúng, quả nào nên bẻ, quả nào không. Em hòa đồng rất nhanh, các cô ấy cứ cười khanh khách. Tao đi đâu, Phú Thọ đi đấy, cứ cặp kè không rời. Em chỉ nhìn, quay đi, không nói. Phú Thọ hỏi tao:
– Ai kia anh?
– Bạn anh
– Nhìn như trẻ con vậy?
– Ừ, kém anh nhiều tuổi
– Bạn kiểu gì?
– Sao em tò mò thế?
– Chẳng phải người ta quan tâm anh à?
– Người yêu anh
– Cái gì cơ?
Tao không nói nữa, chỉ cười cười. Lúc đó tao cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đơn giản là làm cùng, tao từng từ chối rồi, là cô ấy hiểu . Phú Thọ chuyển chủ đề, chỉ nói về sản xuất, rồi phân bón, xong lại bảo xin về mấy ngày.
– Đang lúc thu hoạch mà, nhà có việc à mà em về?
– Không, em nhớ con!
– Ừ, nhớ thì em về đi, em định về mấy hôm?
– Em chưa biết
Giọng nghe vẻ dỗi lắm.
Mọi người hái quả xong, cũng đến tầm lưng nắng, tao hỏi em mệt chưa , có muốn về trường không? Em bảo, muốn xem một ngày làm việc của tao thế nào? Lói gì lói, nghe thế thấy ló sướng làm sao.
Phú Thọ chỉ đạo mọi người ra bể sơ chế, tao gọi em đi xem mấy mấy luống rau cải. Cả cánh đồng rộng lớn, tao dắt tay em, trong lòng tao còn hân hoan hơn cả nắng . Hồi đó nếu có fly cam, đảm bảo còn lãng mạn và đẹp hơn cảnh trong phim ” Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” nhiều nhiều lần. Tao hướng dẫn cho em cách xem cây sinh trưởng, lá ra sao, khi nào thì cần phun thuốc bảo vệ thực vật. Em lắng nghe chăm chú rồi bảo :
– Em con nhà nông, mà chưa phải ra ruộng lần nào?
– Thế em làm gì?
– Em đi học, sáng học, trưa học, tối học…
– Sao học nhiều thế
– À, nửa thời gian đó là trốn tiết!
– Vậy sau này con mà giống em thì dạy làm sao?
– Có mẹ như em mà dám hư á? Anh có dám hư không?
– Anh không ạ!
Em véo mũi tao rồi cười giòn giã:
– Có vẻ cô T không thích em nhỉ?
– Sao em nói thế?
– Em thấy cô ấy quan tâm anh hơi nhiều ấy.
– Thì làm cùng mà, ai chả quý nhau.
– Vâng. Thế nên mọi người mới tưởng là vợ chồng hả?
– Họ đùa thôi!
– Nếu có thêm đứa nữa, bế về em nuôi cho!
Em lại cười , em tao có một cái rất hay, gần như không bao giờ cáu, chuyện gì cũng có thể biến thành câu chuyện dưới góc độ hài được . Nên nhiều khi, có những nghiêm trọng, chỉ cần qua cách nhìn của em, nó chẳng thấm tháp gì. Em là kiểu người chuyện to thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ là không có, nhưng khi cần nghiêm trọng, cái kim thì sẽ rèn được thành dao mổ bò.
Dắt nhau về trạm nghỉ, Phú Thọ nói hết phân vi sinh, tao phóng xe ra đầu đường lấy .Đến trưa, về khu trọ ăn cơm, bao giờ cũng có một đứa được cho về nhà để nấu sớm. Bữa ăn có khoảng 5 người, tao, em của tao, Phú Thọ, em của Phú Thọ( Công) và một người do Phú Thọ gọi về. Tao bảo em ăn nhiều đi, gắp cho em miếng trứng, em gắp lại cho tao miếng thịt. Phú thọ lấy đũa chặn lại
– Anh Linh không thích ăn thịt quá nạc đâu.
Rồi nhanh tay gặp miếng ba chỉ cho tao.
– Ồ, em không biết đâu, chị T hiểu anh ấy thế!
– Ừ em, ăn ở cùng với nhau, sao lại không hiểu . Nói em đừng giận chứ ai cũng nghĩ bọn chị là vợ chồng à.
Em cười cười rồi bảo:
– Vậy anh có định để thành thật không, em về nói với bác cho.
Tao nghe mà thất kinh, lạnh mẹ nó xương sống. Lúc đó nếu không có ai, tao đội mẹ nó lên bàn thờ, bảo nó ngồi ngay ngắn rồi chắp tay mà vái. Trong lòng run cầm cập, đm, chúng mày định quây tao à?
– Vớ vẩn
Tao đánh trống lảng, em lại cười, nghe vô tư mà tao dựng hết lông tóc. Chúng mày đừng bảo chưa cưới đã sợ vợ, đm, thằng nào chả thế, cứ vào hoàn cảnh tao xem, chả thụt mẹ nó vòi vào. Không khí bữa ăn gượng gạo đến ngột ngạt
– Cô T đâu rồi
– Em đây
Rồi Phú Thọ ù té bỏ bát chạy ra ngoài cửa. Ở hiên có một cái chõng, uống nước để khách đến có thể ngồi xơi trà.
– Anh Hạnh tìm em có việc gì đấy?
– Chiều cô cho dọn cỏ phía ruộng nhà bà Nga nhé, tôi hôm nay bận rồi.
– Thế anh bận thì tối ai thu rau để xe chở xuống cầu Diễn?
– Thì cô làm hộ tôi luôn, chẳng thích quá
– Làm đêm thì có gì mà thích ?
– Chẳng thích quá, cô lại có cơ hội ngồi hôn nhau với chú Linh còn gì. Hề hề, chẳng biết đêm về có làm nháy nào không ấy chí. À, hôm nào mát giời, cho tôi gửi một đứa nhá.
– Anh cứ đùa!
Tao ở trong nhà, suýt đánh rơi bát cơm, mắt nhìn sang em mà nghẹn ứ họng. Mặt em không biến sắc, khóe môi hơi cong. Thật chứ, trời không quá lạnh, mà chim tao tụt tận vào trong. Đời chả lẽ lại tàn ở đây…..
Chap 26: “Sai lầm lớn nhất của anh trong cuộc đời.….”
Tao run rẩy đặt bát cơm xuống mâm rồi nói:
– Bác Hạnh sang đấy à?
– Ơ, chú cũng ở đây à?
Nói rồi hắn lật đật chạy vào nhà trong, vừa đi vừa nói :
– Tôi chỉ đùa cô T thôi, tôi…
Hắn hơi sững lại khi thấy em. Em buông bát , chào hắn và mời ăn cơm!
– Chào cháu, à em, đây là…
– Vợ sắp cưới của em!
-Ồ, em có phải ở Hải Phòng không, anh nghe chú Linh nói mấy lần mà chưa được gặp. Người yêu chú Linh xinh thế!
– Dạ, em cảm ơn anh, anh không vội thì ngồi ăn cơm luôn cho vui ạ.
Em đon đả, Phú Thọ nửa đùa nửa thật;
– Thôi ông về đi, chủ nhà hết cơm rồi.
Tao thấy khóe môi em lại hơi động đậy dáng như cười. Chúng mày đừng thắc mắc tại sao tao không có dáng ông chủ, đơn giản là vì tao ít nói, cùng làm và hòa đồng với mọi người, đều ăn đều ngủ nằm sương dãi gió, chứ không phải ngồi bàn giấy, cắp cặp đi, nắm ngón tay chỉ đạo. Nên mọi người gần như quên khoảng cách, họ chỉ nhớ tao là người trả lương thôi.
Mọi người nằm nghỉ ngơi xíu , em và tao lại ra đồng, tao đan tay vào các ngón tay em, dắt nhau đi chậm rãi, gió mùa đông, lạnh trắng mặt người
– Em đừng nghe mọi người trêu nhé!
– Em để ý gì?
– Thật á?
– Vâng, trừ khi em là vợ anh!
– Giờ em là vợ anh rồi mà!
– Chưa ạ.
– Vậy mai mình đi đăng ký kết hôn nhé!
– Còn chưa cưới mà!
– Đó là thủ tục thôi, quan trọng là em có muốn gắn bó với anh không?
– Anh có thấy thích T không?
– Đó là người anh gọi xuống làm giúp anh, nếu không có cô ấy, hẳn mọi việc thật khó khăn. Đó là mối quan hệ về công việc. Anh thích cô ấy vì cô ấy làm rất được việc.
– Vậy để em quan sát xem sao!
– Ừm! Anh không để em phải bận tâm đâu. À, về việc lấy anh, em sẽ chịu khổ nhiều đấy, vì mẹ anh rất khó, nhà anh hơi phức tạp.
– Chỉ cần anh không sai với em, thì mọi thứ sẽ không cần phải đúng. Em tin em làm được.
Tao ôm lấy em vào lòng, thằng người cao đẹp của tao lại muốn khóc. Trên đời này, yêu một người đã khó, tìm được một người sẵn sàng đồng hành với mình càng khó hơn gấp bội. Tao đã nghĩ là vợ chồng, ngoài ân nghĩa yêu thương , còn là những năm tháng hi sinh chia mặn sẻ đắng. Không phải chỉ là đoạn tơ duyên, nó còn là nợ cả một đời. Có thể sau này, mình sẽ yêu thêm ai đó, mới thấy tình yêu đấy mới là chân lý, đủ đam mê để dứt bỏ sự ràng buộc, nhưng là người, thì phải biết ngoảnh lại cả quãng đời đã qua. Đau ốm ai chăm, áo rách vai ai xót. Nên nếu có phải đứt mảnh tơ trời cũng đừng nên chọn cách tổn thương nhau nhất. Sẹo này ai vá được cho ai?
Cái đệt, đã bảo những thằng nói hay ho ,thì sống đều như lol, đéo hiểu sao mình lại cứ thích đạo lý nên nhân cách cũng không khác lol là mấy!
Nói gì nói, là thằng đàn ông mà không dứt khoát chắc chắn cả đời chỉ có bốc cứt mà ăn thôi. Tao nhớ có một hôm, vợ chồng đang mặn nồng phá núi, hừng hực dời sông lấp bể thì Phú Thọ gọi. Đm, nghe thế đéo nào được, tiếng chuông điện thoại sao át được tiếng vợ tao đang kêu. Nhưng hết đợt chuông này đến đợt chuông khác, chim tao cũng đéo thể cứng mãi, đành nhấc máy:
– Anh làm gì mà em gọi mãi không nghe?
Chả lẽ bảo anh đang địt, em gọi lằm gọi lốn. Cố nén hơi thở dồn dập mà trả lời:
– Có việc gì thế em?
– Em đau bụng quá, anh chở em ra trạm xá khám xem sao?
Liếc đồng hồ, 11h 30.
-Thằng Công đâu, em bảo nó đưa đi.
– Không, anh đưa em mới đi, anh sang đi, em đau bụng lắm.
Tổ sư nhà nó, ngày xưa điện thoại loa nghe thiết kế không khác gì con củ cặc, nhất là dùng nokia, cái loại chỉ hơn cục gạch một tí, nghe loa trong mà người ngoài cứ tưởng đang face to face. Em tao như đang là người cầm máy vậy. Vừa tắt điện thoại thì tin nhắn đến:
” Em đau bụng lắm, anh sang chở em đi trạm xá với, em đau không chịu được rồi”.
Đéo hiểu sao tao lại nhắn:
– Ngoan, chịu khó, rồi anh sang.
Rồi vứt điện thoại xuống định dậy. Bình thường vợ tao không bao giờ lục điện thoại, nhưng hình như phụ nữ mang khứu giác của loài chó, mà chắc chắn là chó săn hoặc hàng nghiệp vụ trở lên, cầm điện thoại lên nhìn tin nhắn rồi nhìn thẳng mặt tao và bảo:
– Anh đi hay không đi?
– Hay anh chạy sang xem nó thế nào?
– Bên đó có người không?
– Có thằng Công và em họ nó!
– Vậy sao nó không nhờ họ đưa đi?
Im mẹ nó luôn, ừ, sao ko bảo họ đưa đi luôn. Gọi tao làm cl gì nhỉ?
– Anh gọi lại cho nó, bảo nó là nếu đau quá anh nhờ ông Hạnh đưa ra trạm xá trước, rồi anh sang sau.
Tao như một cái máy, bấm điện thoại rồi bảo Phú Thọ là đi trạm xá trước với ông Hạnh vì ông ấy ngay gần đấy. Phú Thọ nhõng nhẽo:
– Không. Anh sang em mới đi, còn em không đi với ai cả.
Tao quay lại bảo vợ:
– Nó không chịu đi nếu anh không sang.
– Vậy anh sang không?
– Anh không biết!
– Nó chưa chịu đi, nghĩa là nó biết không chết ngay được. Mà không chết ngay được thì anh vội cái gì. Tính mạng mình còn không lo được, thì định làm thơ với ai. Người làm của anh, anh đi em ko giữ, nhưng anh nghĩ kỹ xem, có nên hay không ?
Tao và vợ ngồi nói thêm một lúc nữa, Phú Thọ lại gọi. Tao không nghe. Một hồi sau cũng thôi. Em dậy mặc quần áo, nhìn tao rồi nói:
– Đi rượu với em !
– Bây giờ
– Vâng!
Vì bọn tao ở nhà khác nên đi đêm hôm mẹ tao cũng không biết được. Hai đứa tao ra quán đầu phố, quán đêm phục vụ tim gan gà qué, gọi một chai to, hai vợ chồng uống. Phú Thọ lại điện, lúc đó là 2h đêm, em bảo tao trả lời nó, ngủ đi mai anh sang rồi giải quyết . Bọn tao chả nói gì, em uống vài chén, mấy thằng bạn trong nhóm vừa đi ăn sương về, tạt vào quán, thấy vợ chồng tao, mắt đều ra chữ lol hết. Vợ tao cười, mời mọi người ngồi chung. Kể từ ấy, đi đâu có việc tụ tập, tao không bao giờ còn được chúng nó cầm chén đến mời nữa….
Đêm nay sao bình yên lung linh chiếu sáng, để ngày mai bão giông đổ thẳng vào đầu. Đàn bà, thật sự là những niềm đau….
Chap 27: Đừng bao giờ đùa với đàn bà
Nàng say!
Lần đầu tiên tao thấy nàng say, không ồn ào gào thét. Mấy chiền hữu cũng ngất ngưởng và đi về, còn đá thêm câu ” Thằng lol này thế mà sướng, buồn có vợ nhậu cùng, đéo như tao, hít mùi rượu bợ nó còn cấm”. Còn tao, chả biết là phúc hay là họa
Nàng ngồi chống tay vào cằm, nhìn tao chăm chú, người ngất ngư.
– Về thôi em!
– Em đã say đâu!
Đm, những đứa say mềm cả xác thì vẫn bảo mình chưa say, giờ mà bảo nó say rồi, nó uống thêm vài lít nữa thì nhục.
– Em chưa say, nhưng đi thôi, muộn rồi!
Tao ra thanh toán, em vẫn ngồi chống cằm bất động, không biết trong cái đầu mông lung kia nghĩ gì, chú quán nhìn tao cười
– Vợ mày hả Linh, uống được phết!
Mặt tao méo xệch, ngày mai chú vui tính, chú buôn cả xóm, đến tai bà già tao là toang. Nghĩ đã thấy phiền hà. Tao chỉ cười cười rồi vào đỡ em, em loạng choạng đứng dậy vẫn không quên chào chủ quán.
– Em đi được, anh không cần ôm em chặt thế, để em đi!
Rồi nàng ưỡn người, cố gắng đi thật thẳng với những bước liêu xiêu .
Về đến nhà, theo rất nhiều năm bú mút, tao biết đêm nay khỏi ngủ, chạy đi lấy khăn và chậu để sẵn, kiểu gì cũng phải dùng. Những lúc này may thật, bọn tao không ở cùng nhà với bà già, chỉ ăn chung , hai nhà cách nhau khoảng chục mét.
Nàng nhìn thẳng vào mặt tao, đôi mắt to tròn ,không chớp :
– Anh yêu em không?
– Anh yêu em
– Vậy sao còn có người khác?
– Anh không có, đó chỉ là người làm cùng!
– Nhắn tin tình cảm thế còn gì? ” Ngoan, tí anh sang”, đây là lời của người làm cùng á?
– Anh chỉ động viên.
Nàng nhếch mép cười nửa miệng, cố gắng nén cho cơn buồn nôn xuống:
– Anh biết em ghê tởm nhất trên đời này là gì không? Là sự dối trá. Thằng NY cũ em kể cho anh nghe đó, nó vẫn nói yêu em, nhưng sau lưng em, vẫn đi gạ gái để địt, trắng trợn và trơ trẽn. Để khi chia tay bao lâu rồi, nghĩ đến những ngày tháng mặn nồng, yêu thương nhau. Chia sẻ mọi thứ cho nhau, nghĩ đến những dòng tin nhắn của nó hẹn gái đi cà phê hợp thì để have sex, rồi có cả ảnh con khác nó chụp cho bạn nó, nói người yêu tao đó, cao gần bằng tao, con này mông to, địt phê phải biết… Nhưng con đó đéo phải em. Đến bây giờ nghĩ lại, em vẫn buồn nôn.
Chẳng nói hết câu, nàng ôm ngực nôn thốc nôn tháo, tao vỗ lưng, chắc có lẽ nàng đau lắm, lau xong miệng , nàng lại vật ra nói tiếp :
– Em hỏi nó, nó vẫn nói không làm gì có lỗi với em, với cái loại em, nó còn tán được thì những loại khác là nó có muốn hay không thôi….
Hai hàng nước mắt chua chót chảy đầy mặt
Cả một đêm, nàng cứ rền rĩ trong đau khổ, vật vã với những cơn nôn. Tim tao thắt lại, không ngờ, nàng để trong lòng lâu thế, chỉ chờ có gió thổi, đám đóm tàn ấy lại bốc cháy, thiêu rụi tâm hồn sạch sẽ của nàng.
– Anh biết sao em biết về con cún, về mẹ con cún mà vẫn lấy anh không? Vì anh không giấu em. Em tin em dựa được vào anh? Giờ thì sao? Giờ thì sao?
Thật, tao đã làm cái lol gì đâu, tao bản lĩnh bỏ con mẹ, còn đéo lợi dụng công việc và tình cảm của Phú Thọ mà địt. Chẳng phải chỉ vì em ư? Chứ cái thằng người cao đẹp trong tao vững thế lol nào được. Đàn ông, chỉ có cặc là có giá trị, tao gói gém cất đi sau bao lớp quần chả phải chung thủy với em ư. Tin nhắn là thế, chỉ là tao xoa dịu nó, để nó ở lại làm, thế thôi. Cái đéo gì mà em làm nghiêm trọng vậy!
Em ngủ rồi, tao đốt thuốc ra ban công ngồi hút, gió đêm lạnh thấu xương, suy nghĩ về việc, cho Phú Thọ nghỉ. Thật sự rất vất vả, một mình tao cáng đáng làm sao, em thì không giúp được gì, em sinh ra không phải để ngày chổng mông nhặt sâu bới cỏ, dầm mưa dãi nắng, chổng mông để tao địt thì được… Ài, càng nghĩ, càng đau đầu.
Sáng hôm sau tao quyết định cùng em sang ruộng, em nói tao tự giải quyết đi, làm thế nào thì làm, em không cần gặp. Tao nắm lấy tay em
– Vợ chồng phải tin nhau, em không cần tham gia, chỉ cần nghe anh là được .
Tao để em trong nhà trọ của Phú Thọ , còn tao đi đón Phú Thọ về. Cái đệch, đêm qua kêu đau thế , sáng nay đã đi làm, một là nó khỏe như một con trâu, hai là nó chỉ giả vờ làm nũng. CMN, nếu đêm qua tao sang thì sao, hôm nay biết đâu là có lỗi với nàng thật rồi. Đàn bà thật có những mưu kế ti tiện thế.
– Sao hôm qua người ta nhắn không sang?
– Em đau bụng thật à?
– Có đau, đau dữ dội ấy, đau ở đây này( rồi cố tình lấy tay tao áp vào bụng dưới, tao nghiêm mặt, nó bỏ tay tao ra) nhưng may quá sáng người ta lại đỡ đau, nên mới đi làm được.
– Anh nghĩ thế này không ổn, anh rất cảm kích em đã đồng cam cộng khổ với anh thời gian qua. Nhưng chắc anh không thể làm cùng em được nữa, em tính các chi phí đi, rồi anh thanh toán cho em.
– Con vợ anh nó ép anh cho em nghỉ à, mẹ, anh gọi nó sang đây, em gặp nó.
Nghĩ hài, nhìn Phú Thọ hùng hổ thế, cứ như tao mới thuộc về nó không bằng, tự nhiên thấy gai hết cả người .
– Em muốn gặp à, em sẽ làm gì?
– Nó có làm cùng anh đâu mà biết anh đang khó khăn thế nào, vợ đéo gì chỉ biết ăn trơn mặc trắng. Em không nghỉ đâu, anh đang cần em, em không nghỉ đâu.
– Vợ anh đang ở nhà trọ rồi, em về đó, anh cho em gặp.
Mặt Phú Thọ hơi biến sắc, nhưng vẫn cùng tao về, cả quãng đường im lặng. Nghe thấy tiếng xe em ngẩng lên nhìn, Phú Thọ đi vào, em không nói gì với nó, chỉ hỏi tao ” Xong chưa anh, mình về”. Tao tưởng phải cãi nhau to, hay lao vào cấu xé, chỉ đơn giản thế thôi à. Em tao vốn tiếng đanh đá bome, sao chẳng nói gì.
Tao gật đầu rồi định đưa em về, nhưng Phú Thọ gọi giật lại :
– Em không nghỉ việc đâu !
– Em cứ tính toán kỹ những khoản em đã chi và tiền lương, anh sẽ thanh toán hết.
– Anh trả đủ không?
Lúc này em mới lên tiếng :
– Bao nhiêu mà không trả được?
– 120 triệu, anh ấy vay tôi!
Em quay lại nhìn tao rồi hỏi :
– Anh vay chị ta à?
Tao lắc đầu , Em lại cười:
– Giấy vay nợ đâu, chị đưa đây tôi trả .
– Không có giấy, anh ấy nợ tôi tình cảm, giờ phải trả bằng tiền. Thế thôi!
– Nợ tình cảm thế nào?
– Tôi có bầu, anh ấy phải có trách nhiệm .
Cái đệt, mình đứng ngay đây, cái lol gì vậy?
– Em nói cái gì thế?
Tao sợ hãi, trong lòng mùa đông bất chợt đổ về cùng giông bão. Tao nhìn em, quả này đánh nhau to, nếu không tao cũng tan xác.
Em cười rõ tươi, ngồi hẳn xuống chõng che, rót tiếp nước đang uống dở:
– Chị ngồi xuống đây không lại động thai như hôm qua!
Rồi em kéo tao ngồi xuống bên cạnh, bình tĩnh nói tiếp :
– Nợ, nếu đúng tôi sẽ trả chị , có điều tôi sợ là tiền tôi đưa, chị không dám cầm thôi. Còn có bầu, tốt quá, đây đỡ càng phải đẻ, khỏe người. Đẻ ra đi, xét nghiệm nếu đúng, đem đến đây, tôi nuôi. Còn không, thì cái giá của sự điêu toa không rẻ đâu chị T ạ!
Phú Thọ im lặng, không khí rất căng thẳng và ngột ngạt, em đứng dậy, nhìn cả hai rồi nói:
– Em có cần đi chỗ khác để hai người giải quyết tiếp không?
– Không, mình về thôi!
Em khoác tay tao, rồi lên xe đi về. Phú Thọ nói vớt theo:
– Một người đanh đá ghê gớm thế có xứng với anh không, vợ mà không biết đồng cam cộng khổ với chồng thì anh nghĩ lại đi. Còn em, em không nghỉ, bao công sức tâm huyết của em, không thể nói nghỉ là nghỉ .
Em đừng lại, bỏ tay khỏi tao, quay lại, tiến gần đến Phú Thọ, như một con sư tử đi đến phía con mồi, nhẹ nhàng và uyển chuyển. Em cúi hẳn mặt gần kề Phú Thọ rồi nói:
– Mày nói thế, tao đã biết vì sao anh ấy không bao giờ động vào mày. Nên tốt nhất, tự giải quyết việc của mình đi, đừng để tao nhìn thấy mày lần nữa. Không bình yên để mày còn đường về quê mẹ đâu.
Mặt Phú Thọ tái mét, còn tao, cảm giác như vừa bị xe cán hụt. Đấy, anh em cứ bảo đừng lấy gái HP, giờ tao mới cảm thấy rét, dù mùa đông đã qua được vài tháng ….
Chap 28: Gãy nhịp cầu đầu tiên..
Hôm sau Phú Thọ vẫn chưa về, nhắn tin bảo tao là đang ở trong nhà trọ, thu dọn đồ đạc, hẹn tao vào đó để tất toán. Tao ngồi ngoài chõng che, Phú Thọ nói vào nhà vì nó không thích ai nghe thấy mấy chuyện chia chác này. Tao đi vào, trong nhà làm gì có gì ngoài mấy cái giường, hai đứa nhân công kia nó cho về từ chiều qua. Căn nhà trống không chẳng đồ đạc gì.
Hôm nay Phú Thọ thật khác, không còn mặc bộ đồ công nhân, chân đeo ủng, đầu quấn khăn, và tay lúc nào cũng lăm lăm cái liềm nữa. Nó mặc một cái váy hoa dài, xẻ sâu ngực, bộ ngực này tao áng cũng phải 90 là ít. Trước đã có mấy bà ở ruộng trêu nó, người thì bé, đi chậm thôi không ngực nó kéo ập xuống lại ngã sấp mặt.
– Tại sao em lại nói sai sự thật như thế trước mặt vợ anh?
– Em tức quá nên tính dồn vợ anh thôi! Nhưng con vợ anh ghê gớm thế, anh ở với nó chỉ có khổ một đời.
– Đó là việc của anh, em cũng đừng nhắn tin nữa, sẽ rất phiền cho em đấy.
– Thiếu em, anh làm nổi không?
– Phải cố gắng thôi!
– Em mà về là anh không có công nhân làm đâu, mấy bà kia chỉ làm phật phờ thôi ấy.
– Ừ!
– Anh vẫn quyết cho em nghỉ ?
Tao gật đầu, Phú Thọ buồn chảy cả nước mắt, bắt đầu kể về thằng chồng nghiện ngập, nợ như chúa chổm, rồi nó mãi mới kiếm được việc tử tế, mới cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn khi gặp tao, nó lại hi vọng cuộc sống sẽ mở ra một cánh cửa khác với nó. Nên bây giờ mất việc, nó không cam tâm. Rồi nó nắm lấy tay tao và bảo:
– Anh nên vì việc lớn, đừng vì đàn bà nói vài câu mà hỏng việc.
Xong nó áp hẳn người vào ngực tao, lại khóc lên nức nở.
Tao nghe mà thương vl, cái thằng người cao đẹp của tao lại rung rinh. Tao như Đường tăng ngồi chắp tay niệm phật trước màn múa thoát y đầy yếu đuối của yêu quái vậy. Tao vẫn đang niệm phật, cũng không nỡ đẩy nó ra, dù sao nó cũng là phụ nữ, nghiêm trọng hơn là phụ nữ đang khóc. Tao thở dài sườn sượt, không phải là thở dài vì không biết phải làm gì, mà thở dài vì lo lắng, đúng, nó về, tao biết xoay sở làm sao? Dường như nó hiểu sai tiếng thở dài ấy, nó bất ngờ xoay người, ôm chầm lấy tao, rồi hôn tới tấp, đè hẳn tao xuống giường rồi lấy tay sục sạo. Sau một giây bất ngờ, tao bật hẳn dậy và đè ngược lại nó. Nó ưỡn người ôm lấy cổ tao rồi lại dồn dập hôn như chim gõ kiến mổ vào thân cây.
Tao bất động mở mắt trừng trừng nhìn nó, hai cánh tay gì chặt vai , ép xuống giường, bộ ngực vĩ đại kia vẫn thở hổn hển mời gọi một cách đầy nhục dục.
– Em đừng làm thế!
– Anh yêu em đi, em cho anh hết đấy!
– Dừng lại đi!
Chúng mày ạ, thật ra tao đéo cao đẹp gì, mỡ ngay mồm mà không ăn chỉ có dại. Nhưng lúc đó, cũng phần vì lo lắng bởi công việc. Cũng phần vì hôm qua chứng kiến thái độ của vợ, cũng là vì tao với vợ vẫn rất hòa thuận, nên tao không chén Phú Thọ thôi. Chứ thử vợ chồng lấy nhau lâu, rồi chịu nhiều áp lực mệt mỏi. Tao thề, với tình cảnh này, địt chỉ là trong phút mốt. Với lại tao cũng cảnh giác hơn, biết đâu đó là cái bẫy , nó đặt điện thoại ở đâu đó mà quay rồi gửi vợ tao thì tàn đời.
Tao buông hẳn Phú Thọ ra rồi nói :
– Em về đi, kiếm việc khác mà làm, em chăm chỉ, chịu khó, rồi cũng sẽ thành công thôi. Sớm giải quyết với thằng kia đi, không chẳng làm được gì cả. Tiền anh sẽ chuyển vào tài khoản cho em.
Tao đi ra khỏi nhà trọ, vòng qua ruộng, nắng cũng đã lên cao, đứng trên đê, nhìn xuống sự nghiệp của mình. Một khoảng không xanh ngắt trải dài miên man, mấy bà chổng mông lên nhổ cỏ. Ông Hạnh một tay chắp sau đít, một tay chỉ chỏ , tiếng quát to như tiếng sấm. Một cơn gió chạy ào qua, bất giác thấy mịt mù. Hít một hơi thật dài, tao chạy qua Lò Đúc, mua con vịt quay về cả nhà cùng ăn.
Về đến nhà, tao cất luôn cái bộ mặt thểu não, thấy thái độ của mẹ và vợ hơi khác, tự nhiên cái giật nảy cái thằng người. Sợ lại có việc gì nghiêm trọng, thế thì tao mệt muốn chết. Vợ thông báo có bầu, òa, niềm vui như bong bóng, vỡ cái đụp một cái. Tao càng quyết tâm không thể để vợ con tao khổ được.
Vợ có bầu, nó nghén đến nỗi chỉ có nằm giường và đi nôn. Ba tháng đầu không ăn gì ngoài cháo trắng . Tao đi làm về mệt, cũng chưa dám thở mạnh vì sợ nó lo. Tuy không nói, nhưng nó cũng biết. Nó rất hay ôm lấy tao từ sau lưng rồi hỏi anh có mệt không, hay thỉnh thoảng thấy tao đứng trầm ngâm một mình là lấy cái tay nho nhỏ siết vào bàn tay tao, hai vợ chồng đều im lặng, mông lung nhìn khoảng đêm, chẳng nói gì. Nó gom hết quà cưới và tiền để dành , vay thêm cả đằng ngoại đưa tao làm tiếp, lúc đó khoảng 300 tr cũng là quá nhiều với nó. Duy chỉ có một cái lắc tay của mẹ đeo hôm cưới là nó giữ lại làm kỷ niệm.
– Anh có giận em không?
– Giận gì?
– Vì em mà anh vất vả?
– Với anh, gia đình là quan trọng nhất. Vật chất chỉ là phù du thôi em ạ. Anh chỉ nói một lần này, nếu đổi giữa sự nghiệp và gia đình, anh chọn gia đình. Làm giàu cũng là kiếm tiền, không giàu cũng chỉ là kiếm tiền. Không có gia đình, kiếm nhiều cũng không có ý nghĩa gì đâu. Em hiểu ý anh chứ!
Vợ tao với tay lên choàng qua cổ, hôn vào mắt tao rồi nói :
– Em sẽ nhớ câu này của anh!
Sau này nó kể, có những lúc nó mất phương hướng,lại những áp lực từ mẹ tao, lại bị những cám dỗ của cuộc đời, nó đã có những suy nghĩ sai lầm. Nhưng nó luôn biết đâu là giới hạn, mọi thứ chỉ nên là gia vị . Phần tao cũng có những cám dỗ, cũng đã có khi đi quá giới hạn, nhưng cũng chưa từng nghĩ, mình sẽ vì bất cứ điều gì để đánh đổi gia đình này. Vì tao biết chỉ thả nó ra chưa đầy ba bước, đảm bảo có thằng khác vợt cmn luôn.
Vợ thông báo mẹ đi Đà Nẵng chơi vài tháng, tao háo hức định bụng tối đưa vợ đi ăn ngoài. Cũng lâu lắm rồi bọn tao chưa cà phê với nhau. Đang tính gọi cho vài đứa bạn cuối tuần ăn nhậu thì điện thoại sáng rực cuộc gọi đến, trên màn hình hiển thị ba chữ ” Mẹ con Cún”……
Chap 29: Mấy đời bánh đúc có xương?
– Alo
– Anh còn tiền không, gửi cho con nhé, nó đang cần tiền mua xe đi học, tiền học phí cũng chưa đóng.
– Tháng nào Minh Anh chẳng gửi vào tài khoản cho em?
– Nhưng không đủ, tháng này nó phát sinh tiền học thêm hơi nhiều !
– Bao lâu rồi em không gửi tiền về cho con?
– Em vẫn gửi mà!
– Nếu em không gửi tiền về cho nó, hoặc anh sẽ gửi trực tiếp, hoặc anh không gửi nữa.
– Đừng anh, do em thiếu, nên mấy tháng nay em chưa gửi được!
– Đến tiền nuôi con em cũng lấy để tiêu mất thì anh không hiểu em nghĩ gì! Lần sau đừng làm thế này nữa. Chút em chạy qua nhà, anh bảo Minh Anh đưa cho em.
– Em chưa gặp vợ anh bao giờ, nghe nói nó là dân HP à!
– Anh không có tiền, với lại, mọi khoản lo cho con từ trước đến giờ, toàn vợ chuyển. Cứ qua đi, anh gọi trước!
– Vâng!
Thật ra, tao có thể đưa trực tiếp , dấm dúi mà đưa trực tiếp, nhưng tao không muốn sau này vợ phát hiện ra, sẽ mất lòng tin với tao. Mặt khác tao không muốn mẹ con Cún vin cớ con bé mà vòi vĩnh làm việc riêng. Nếu nó không ham mê cờ bạc cá cược đỏ đen thì tao cũng không quá khắt khe như vậy.
Tao bấm điện thoại cho vợ :
– Em ơi! Chút em đưa hai triệu cho mẹ con Cún nhé hộ anh nhé. Con nó có việc phát sinh.
– Ơ,.. Vâng! Để hôm nay rảnh em đi chuyển luôn!
– Không cần đâu, nó qua nhà lấy.
– Qua nhà á?
– Ừ, tối về anh nói chuyện nhé!
– Vâng!
Tao chưa bao giờ để vợ gặp mẹ con cún. Đến cả bà già tao cũng không hề biết tao có con riêng. Lúc cưới tao hỏi em, em có cho gia đình em biết về việc tao có con riêng không, em nói không, đó là vấn đề của chúng ta, không liên quan đến bố mẹ em. Biết thì có giải quyết được gì? Nuôi hộ mình à? Thật, tao cũng không nghĩ em lại tư duy như vậy.
Chuyện về con Cún, tao cũng không biết mình làm đúng không? Tuổi trẻ luôn mơ hồ, đơn giản vì tao luôn nghĩ, mình là đàn ông, lại có hậu thuẫn kinh tế từ gia đình. Đằng sau lưng còn các anh em rất vững. Chỉ cần xước tay chảy máu là có đứa đã phải nằm húp cháo cả tháng ở nhà rồi, nên thật sự trời tao chả sợ, đất tao cũng chẳng kiêng. Nhất là khoản gái gú rau cỏ, với cái mác Hà Nội, lại thanh tú đến từng cử chỉ nên việc gái bên mình không thiếu. Chỉ có sau này, với nhiều cú vấp và những sóng gió tạt vào đời, mới khiến tao nhìn hom hem đéo tả được. Cơ mà con tao vẫn khen tao đẹp trai nhất trần đời trong cái nguýt dài thườn thượt của vợ tao.
Tao và thằng bạn thân cùng quen B, B từ Hà Tĩnh ra HN làm tiếp thị ở quán bia dưới Minh Khai. Quen tao và Quân qua giới thiệu của Lâm đại ca. Nghĩa là B là bồ của cả hai thằng tao, có điều méo chơi some bao giờ. Lâu dần tao thấy B không còn thân thiết với Quân, có vẻ nghiêng hẳn sang tao. Rồi một hôm B ướm hỏi tao về việc nếu B có con, tao có muốn lấy B không? Tao nói thẳng là tao chỉ kết hôn khi có tình cảm. B không nói gì. Bỗng nhiên nó mất tích đến cả năm, lúc ra HN, thông báo cho tao là muốn tao có tên trên giấy khai sinh con bé. ĐM, lúc ấy cảm giác thật sự khó tả, không thấy vui mà giống như mình bị up sọt, rơi vào trạng thái đã rồi. B nói, cũng không chắc nó là con tao nên tao cũng không cần chịu trách nhiệm, chỉ cần tao để tên tao trên giấy khai sinh của con bé là được. Để nó đi học không bị bạn bè gọi là con hoang. Tao không được tình yêu thương của bố từ nhỏ, cũng có khác nào thằng không có cha. Nghĩ lại thương con bé, nó sẽ thế nào nếu cũng như tao? Tao gọi Quân, nó nói nó chuẩn bị thủ tục đi Hàn Quốc, tao cũng không nói gì nữa , đồng ý để tên mình trên giấy khai sinh. Thế là tao thành bố.
Sau này gặp em, tao nói với em về việc tao có con riêng ngay từ lúc mới quen. Em chỉ hỏi là tao định thế nào về sau với con Cún và mẹ nó. Tao cũng nói rõ là nuôi thì tao không thể, với lại nó ở trong nhà ngoại sẽ tốt hơn. Còn với B tao ko có tình cảm, có thì đã là một gia đình. Em đồng ý, rồi đi đâu , làm gì, hay mỗi lần tao định vào thăm con, là em lại chuẩn bị cơ man là đồ cho tao đi. Lúc đó vẫn còn là yêu nhé. Nên tao cũng nghĩ, có lẽ tao thiệt thòi nhiều , nên ông trời bù đắp em cho tao chăng. Bất giác thấy mình có người giàu có quá thể. Chẳng cần gì, chỉ cần một người thế là đủ. ….
Tối về nhà, em ríu rít kể tao nghe việc đưa tiền cho B, em còn nói nhìn chị ta hơi tội nghiệp, rồi chị ta nói con Cún lười ăn lắm, muốn mua thêm thuốc bổ cho nó uống, nên vợ tao đưa cho cả 3 triệu, trong khi cả nhà cả cửa còn 4 triệu, tao trợn mắt, tỏ thái độ giận dữ, bảo em lần sau đừng làm trái những lời tao nói, nhất là việc tiền nong với mẹ con Cún. Em hơi rưng rưng, tao nói đưa nhiều chưa chắc con Cún đã nhận được. Vì mẹ nó đánh đề thành thần rồi. Em gật đầu. Tao cũng điện lại nói rõ cho B, đừng lợi dụng vợ tao, rồi có ngày gặp họa đấy. Cũng từ đó chưa bao giờ nó gặp vợ tao xin tiền thêm một lần nào nữa cả.
Khi con cún học lớp 11, kỳ nghỉ hè nó muốn ra Hà Nội, tao hơi khó xử, mẹ nó cũng đã lấy chồng và có con riêng, chồng nó lại không thích con cún. Nên dĩ nhiên ra thì phải ở nhà tao thôi.
– Chào con gái
– Con chào… Dì
– Ôi, chào cô thôi con, gọi dì như dì ghẻ ấy.
– Vâng, mẹ con kêu phải gọi vậy ạ.
– Con đi mệt không , cô chuẩn bị phòng cho con rồi đó. Lên nghỉ đi, cô phải đi làm bây giờ. Tối về cô đưa đi chơi nhé !
Con Cún có vẻ vẫn sợ lắm, tao ít nói chuyện với con, nên bố con có ngồi với nhau cũng chẳng có gì để nói. Việc tao lại tối ngày nên về muộn. Bây giờ thời đại điện thoại ảnh ọt gửi thoải mái, lúc thì tao thấy đi Bờ Hồ, lúc lại thấy vi vu ăn kem Thủy Tạ, 11 h đêm còn đi xem phim ở VinCom Bà Triệu.
Một tuần sau con về Hà Tĩnh , trước khi ra bến xe bố con tao ngồi nói chuyện:
– Gia đình bố hạnh phúc nhỉ?
– Sao con nói thế!
– Con thấy vậy!
Rồi nó cúi mặt, vẻ mặt buồn thảm thương , tao hiểu nó đang rất tủi thân.
– Cô bảo con có gì cứ nói với cô, cô còn làm tài khoản cho con, và cô sẽ gửi tiền trực tiếp cho con, không nhận qua mẹ nữa.
– Cô cũng nói với bố rồi, con thấy không thoải mái à?
– Không phải , cô còn cho con xem thư cô viết cho con từ hồi cô mới biết con, bố có xem không?
Tao đỡ lấy lá thư, giấy đã ngả màu, chữ viết nắn nót, ngay ngắn và nghiêm túc. Mới vài dòng , mắt tao nhòe đi , mũi tao thấy cay cay, thật không nghĩ, vợ lại nhân văn đến vậy
HP ngày .. Tháng.. Năm
Gửi con gái bé bỏng của cô!
Cô chưa được gặp con, nhưng chỉ tưởng tượng ra bàn tay nhỏ xíu của con nắm lấy tay cô, hay giọng ngọng líu lo bi bô chẳng rõ tiếng của con khi nói chuyện, cô đã thấy rất hạnh phúc rồi…… “
Chap 30: Mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng!
Bức thư khá dài, đại loại nàng nói nàng không cướp bố của con gái tao, nàng chỉ giữ hộ, và nếu con muốn ở với bố lúc nào cũng được. Người lớn có nhiều lí do để bao biện, nhưng chắc chắn chẳng có gì có thể bao biện cho tình yêu thương con vô bờ bến của cha mẹ cả. Sau này con lớn lên con chắc chắn sẽ hiểu được mà thôi.
Từ ngày con biết nàng, lúc nào cũng ríu rít như chim câu, nấu ăn cũng hỏi, chơi bời gì cũng khoe, cùng học, nàng cũng không lấy làm phiền lắm.
Tao nhớ lúc ở nhà tao, con bé thi thoảng lại mất tích nửa tiếng, khi về nhà là thở hổn hển như vừa đi ăn trộm. Tao hỏi nó đi đâu, nó bảo nó xuống siêu thị. Vợ tao chỉ cười, ăn cơm xong, vợ bắt bọn trẻ con dọn dẹp, bảo con bé ngồi lại rồi nói:
– Từ lần sau mẹ con lên thăm con, con bảo mẹ lên nhà nhé. Đây cũng là nhà con, không có cớ gì phải thì thụt gặp nhau vội vàng vậy. Cô thấy kỳ kỳ sao á?
Con bé mắt long lanh , vừa ngạc nhiên vừa sợ, giống kiểu , con có gặp ở gần nhà đâu mà sao cô biết, cô nhìn thấy à? Thực ra con bé không biết, vợ tao khá nhạy cảm, nó chỉ cần nhác thái độ của người khác, là đã có thể luận ra đó là việc gì.
Xong nó quay sang tao rồi bảo:
– Anh cứ bảo chị ấy lên đây, sau này còn nhiều việc của con nữa, vẫn phải gặp nhau để bàn mà.
Tao chỉ ừ! Trong lòng cũng khá run rẩy. Thật ra, tao chỉ ngại vợ tao nghĩ ngợi, nhưng cách nói của nó, việc như chẳng có gì, chẳng hiểu sao vẫn làm tao phải lo lắng.
Mấy hôm sau, con cún hỏi vợ tao về việc có nên đi học đại học hay không? Vợ tao hỏi nó:
– Con muốn làm gì?
– Con muốn đi học đại học, nhưng sợ sức con không đủ, nên con muốn đi học nghề.
– Con nói với bố mẹ chưa?
– Con chưa nói với ai cả, con sợ bố mẹ không đồng ý!.
– Ô kìa, đó là tương lai của con, cuộc đời con, con phải tự quyết định chứ. Cô hay bố mẹ chỉ định hướng cho con thôi. Chỉ có con mới biết thế nào là phù hợp nhất với mình. Để cô bảo bố gọi cho mẹ con, tối nay lên nhà mình nói chuyện này nhé!
– Thôi cô, con sợ bị mắng lắm.
– Ai mắng con?
– Mẹ ạ!
– Xời, không sợ đâu, mẹ con nghe bố, bố con nghe cô. Cứ để đấy, cô cân tất.
Con bé phì cười, vâng ạ rồi ù té đi gọi cho mẹ.
Dkm, trên đời phiền nhất là người nói xong là làm, mà làm là làm quyết liệt . Hôm đó lần đầu tiên nhà tao họp gia đình, mà người cầm trịch éo phải là tao. Sau khi nàng nhốt hết 2 đứa con tao và 2 con của B lên phòng, dưới chỉ còn tao, B, nàng và con Cún, thủ tục chào hỏi xã giao xong xuôi, nàng cất lời:
– Hôm nay có cả bố cả mẹ ở đây, con có nguyện vọng gì cứ nói. Đáng ra em không trong buổi họp này, nhưng con muốn em có ý kiến nên em đề nghị gặp mặt. Anh chị thấy bất tiện thì em để cho ba người nói chuyện với nhau.
– Không em, con nó cũng nói là muốn em tham gia, chị cũng thấy hợp lý vì con ở với em mà.
-Vậy con muốn thế nào, con nói cho cả nhà nghe xem
Con bé hơi sợ, cúi mặt xuống vân vê gấu áo, có lẽ chưa bao giờ nó được tự chủ đưa ra ý kiến của mình. Chứ như hai đứa bé nhà tao, rất hùng hổ, vì mẹ nó luôn cho chúng nó đề đạt tâm tư. Nếu nói được lại mẹ nó, hay nói có lý, mẹ nó đồng ý luôn. Còn thái độ và cãi cùn, ăn đòn toét đít. Vợ tao lại động viên tiếp, con bé lấy hơi rồi nói:
– Con chưa biết thi trường gì, và nếu thi không đỗ. Năm sau con thi được không?
– Chả sao, không đỗ thì về trăm mâm là xong, tao đầy đất, học nhiều làm gì cho mệt.
Mẹ nó lên tiếng
– Thế con muốn thi trường gì?
Tao hỏi:
– Con chưa biết!
– Vậy con học khối gì
– Khối C ạ
Vợ tao ngồi nghe, tay vẫn bấm điện thoại , tao hơi khó chịu, hóa ra nó tra gg, vợ ngẩng lên rồi nói:
– Con muốn làm nghề gì? Giáo viên hay báo chí hay luật ?
– Con thích làm về luật!
– Cô tra trên GG, luật thì có mấy khoa, trong đó có luật sư, luật kinh tế, luật sư thì học sẽ vất vả và còn thêm phần thi chứng chỉ. Còn luật kinh tế, sau này con ra làm cho tư nhân cũng dễ, nhiều công ty cũng cần
– Nhưng con sợ luật điểm cao, con thi không nổi
– Cô cũng xem qua mức điểm sàn, chỉ có luật của ĐH Luật HN là lấy điểm cao, còn các trường khác, có khoa luật KT lấy không phải cao lắm đâu. Cô nghĩ sức con thi được.
– Nếu con không thi được, năm sau con thi lại hoặc đi học nghề được không ?
Tao trả lời
– Con muốn làm gì cũng được, kể cả đi Du học , nhưng đi Du học, con cần học tiếng Anh nữa .
Vợ tao quay ra nhìn mẹ nó ‘
– Chị thấy con thi luật được không ?
– Ôi dào! Nhà chị chả ai học hết lớp 9. Nó học tốt gì là gien của bố nó thôi. Thi trường nào cũng được , thi được thì được, không được chị cho về lấy chồng là xong.
– Con không lấy chồng đâu.
Vợ tao quay ra nhìn tao, tao bảo :
– Thì con cứ thi đi đã, chưa làm thì sao đã sợ.
Vợ tao nói tiếp:
– Học xong, không phải chỉ có mỗi con đường là vào đại học, có rất nhiều cách khác để làm việc kiếm tiền, đại học chỉ là bàn đạp thôi con. Nên con không cần quá quan trọng việc đỗ hay trượt. Cứ thi đi rồi tính sau nhé.
Nói chuyện một thôi một hồi xong, vợ rủ cả nhà đi ăn sữa chua ở phố cạnh đó. Tao chạ đi, kệ bọn họ. Thế là chúng nó mấy mạng người kéo nhau đi hết. Tao ngồi ở nhà , chơ vơ với điếu thuốc đỏ tay ở ban công. Lại nghĩ mình đang mơ, tao cứ như Vi Tiểu Bảo ở Lộc Đỉnh ký, chẳng lẽ lại có sự hòa thuận đến không ngờ như vậy. Đã có lúc tao mơ hồ là vì sao, trên đời lại có người như vợ tao! Thực sự trong lòng nó đang nghĩ gì, tao cũng không hề nắm được .
Việc không dừng ở đó, vợ chồng thằng em vợ lên chơi, đúng hôm vợ nhà tao cho cả nhà đi ăn buffer mừng sinh nhật gộp cả con lớn lẫn con nhỏ.Hôm sau vợ nó nhắn hỏi vợ tao:
– Con nhà ai thế chị?
– Con chị!
– Chị dạo này vui tính nhỉ!
– Con anh Linh thì cũng là con chị thôi
– Chị cứ đùa, em hỏi nghiêm túc đấy
– Chị nói thật!
Thật á, chị, em đang khó thở quá, để em bình tĩnh rồi em nói chuyện với chị sau nhé. Em chưa hiểu chuyện gì cả.
Vợ tao cũng chỉ thả mặt cười. Mấy hôm sau, dưới nhà vợ , mẹ vợ gọi lên:
– Con, nhà thêm người à?….
Leave a Reply