Vợ tao người Hải Phòng! (Tác Giả: Orchid Pixels)
Vợ tao người Hải Phòng! (Chap 1 – Chap 10)
Vợ tao người Hải Phòng! (Chap 11 – Chap 20)
Vợ tao người Hải Phòng! (Chap 21 – Chap 30)
Chap 31: Đàn ông cần gì ngoài thể diện?
“Con, nhà thêm người à? “
Giọng mẹ nàng đầy lo lắng!
– Vâng ạ!
– Thế chuyện là thế nào? Sao lại có chuyện đó xảy ra?
– Có gì đâu mẹ, chuyện này diễn ra trước khi gặp con, con cũng đâu có quyền can thiệp. Nếu nó xảy ra sau khi gặp con, hoặc bây giờ con mới biết, thì lại là cả một vấn đề. Đó là quá khứ, là người ai chẳng có những lần làm sai, mình chấp nhận hay không mà thôi.
– Nghĩa là mày biết từ trước?
– Vâng, anh ấy nói từ những ngày còn chưa yêu con!
– Sao mày không nói với bố mẹ?
– Để làm gì ạ? Để căng thẳng hay cấm đoán, mẹ có cam đoan là nói ra rồi thì mọi việc sẽ tốt đẹp hơn không?
– Mẹ không nghĩ nó lại như vậy, nó hiền lành tử tế thế…
– Mẹ đừng để ý đến những thứ đã xảy ra rồi, chỉ thêm nặng đầu. Cứ bám vào quá khứ để chì chiết nhau làm gì ạ. Mẹ đừng vì một việc này mà có suy nghĩ khác về chồng con. Mẹ phải nghĩ thế này, từ khi nó lấy con gái mẹ, nó là con rể của bố mẹ, đã bao giờ nó nề hà việc gì chưa? Bố ốm, anh ấy bỏ việc về chăm, tìm đủ thuốc men. Hay bố mổ, tìm bệnh viện và bác sĩ tốt nhất. Hay mẹ ốm, các cháu ốm, sẵn sàng đêm hôm đi xuống, sợ đi xe khách lâu, anh ấy phi xe máy cả mấy tiếng. Con gái mẹ được chiều chuộng, yêu thương, cung phụng. Mẹ nghĩ xem, có đốt đuốc đi tìm trong cái thời này, làm gì có một thằng rể như vậy, có đúng không ạ?
– Mẹ lo con thiệt thòi, lấy chồng xa, lại chịu quá nhiều tổn thương từ gia đình nó, nay lại còn chuyện này nữa, con mẹ yếu ớt từ nhỏ, ở nhà mẹ nâng như nâng trứng , chẳng lỡ làm đau. Vậy mà. ….
– Mẹ không nhớ à, có lần con chỉ có tí kể tội chồng con, mẹ chẳng bảo ” Còn yêu nó thì đừng kêu ca, không yêu nó nữa thì xách luôn va li ra khỏi nhà. Lấy chồng rồi, sướng khổ tự chịu, cấm kêu ca còn gì”
– Thế bà bên kia biết không ?
– Chắc biết ạ, vì hai đứa nhỏ nhà con và con cháu nhà chị Ck chắc cũng nói. Bà cũng ko hỏi lại. Vợ chồng con cũng không nói, con cún cũng không có nhu cầu nhận bà nội. Mẹ chồng con khắc nghiệt thế, chỉ trọng nam, đâu cần nữ, cũng chắc gì đã nhận nó, chị Chồng con bảo cũng ko cần. Đấy, mẹ thấy nó có tội nghiệp không ?
– Tao không biết, tao chỉ thấy cứ làm sao ấy, dù sao chúng nó cũng có chung đứa con, mày cứ thoải mái quá rồi sau này lại ăn quả đắng thôi.
– Thế mẹ bảo giờ con phải làm sao? Rình mò, theo dõi hay chì chiết? Làm thế con có vui không? Hay chỉ thêm nặng đầu, chi bằng cứ tạo áp lực cho nhau, chi bằng xét nét và hận thù, chuyển thành yêu thương và sống đẹp chả hay hơn à? Thôi, mấy hôm nữa ổn ổn con cho cả nhà và con cún về. Mẹ ở nhà, con nhờ mẹ giải thích và làm ổn thỏa phía bố nhé.
– Thôi được rồi, mẹ chỉ lo mày thiệt thòi, mày nói thế rồi thì mẹ biết thế. Nhưng mẹ chẳng thấy thích tí nào. Chẳng ai làm như vậy cả.
Câu chuyện còn dài lắm, tao nghe đoạn ghi âm vợ cuộc thoại, trong lòng không khỏi xúc động. Vợ tao là người rất rõ ràng, cái gì nó muốn, nhất định nó sẽ làm bằng được, và làm thật kín kẽ. Và chắc chắn luôn thành công. Cái gì nó bỏ qua, là nó sẽ bỏ qua, cái gì nó ôm hận, nhất định nó sẽ đào lại ở một lúc nào đó thích hợp. Với nó, chỉ cần mọi việc nói có lý, cho dù là sai hay đúng, nếu nó chấp nhận được thì không bao giờ nó làm khó người khác. Chưa bao giờ tao thấy nó vin cớ để thù riêng, nó có thể làm sai, sai thì sửa chứ chưa từng thấy nó sống bẩn hay ti tiện với mọi người.Với nó mọi việc chưa bao giờ có từ “muộn”.
Nó cũng nói với tao ” Con người ở mỗi thời điểm đều có suy nghĩ khác nhau, nếu anh không thay đổi để phù hợp, đến một lúc nào đó em có sự ngưỡng mộ người khác hơn anh, lúc đó làm sao mình còn là một gia đình? “. Tao lúc đó cũng chỉ biết ôm nó vào lòng và bảo” Nếu một ngày việc đó xảy ra, anh vẫn tin em sẽ vẫn biết cách cân đối được nặng nhẹ”. Nó bảo ” Tin em thế ư? “. Tao lại nói ” Không tin em, anh cũng chẳng biết làm thế nào”. Nó dụi dụi vào ngực tao, rồi thở dài sườn sượt .
Nó rất biết điều, nhẫn nhịn giỏi, nhưng để bật lại thì đố đứa nào bật được. Tao nhớ có lần đi đám cưới một thằng bạn lấy vợ lần hai. Anh em, bạn bè cũ có đến vài chục thằng có mặt. Như thường lệ chúng nó vác chén đến mời tao, không uống được thì vợ tao uống thay. Xong thấy mời tao cứ phải đi qua hai cầu, chúng nó bê mẹ nó vợ tao ra bàn khác. Tao ngồi với mấy anh em cô ca nước ngọt. Lúc sau có thằng mang chén qua vỗ vai tao vẻ hả hê lắm:
– Đm, Linh ạ, vợ chú làm anh sướng đéo tả được!
Wtf, clgt????
– Cái gì thế tml?
– Thằng Hoàn bạn thân chú ấy, ( đứa hôn NY cũ hồi xưa của tao ấy) vừa bị con vợ chú nó chửi cho. Nghe đã thôi rồi.
– Sao nó không biết nhìn mặt à mà động đến vợ em?
– Để anh tường thuật lại cho chú nghe.
Tml ấy ngửa cổ, nốc nốt chén rượu lấy khí thế rồi hùng hồn kể. Tml kia đi dạt vào Nam giờ mới ra, thấy vợ tao lạ lạ trong đám bạn, vác chén ra mời. Chuyện nó tao từng ghi trong nhật ký, vợ tao cũng từng đọc, nên nó giới thiệu tên là vợ nhận ra ngay. Nó có gì đâu ngoài trí nhớ tốt, nhưng hỏi lúc nào cũng ” em chả nhớ gì, gì ấy nhỉ? “. Tml kia chắc cũng vài chén ngà ngà, cụng ly còn thò ngón tay sờ sờ vào mu bàn tay nó. Vợ hơi nhếch mép cười, thằng đó bảo:
– Vợ Linh còn trẻ nhờ, mà cái thằng đó bảo thủ, em sống có thấy khổ không? ĐM, ngày xưa thân lắm, anh cũng góp ý rồi không nghe, Đm, tuổi trẻ ai chả bồng bột, lỗi lầm gì thì cũng bao năm, anh vay tiền anh trả lại đéo lấy, sĩ diện với ai? Anh cho thế là sống hơi ngu, đm, anh xin lỗi chứ anh cho là hơi ngu….
Tao nghe đến đoạn này lại thấy nóng máu, nhưng cũng biết thằng ml này sắp nhục trước bàn dân thiên hạ rồi!
.
– À, hóa ra đây là bạn nối khố của nhà em, anh Hoàn à. Trước khi uống chén này, anh cho em nói vài câu. Thứ nhất, anh nói chuyện với ai em không biết, nhưng nói chuyện với em thì địt ít thôi, người trẻ còn không chịu được, nữa là người già. Mà mẹ em làm gì anh mà anh địt tới tấp địt dồn dập trên mồm vậy. Thứ hai, em nghĩ anh ko cần xin lỗi em, anh đến xin lỗi nhà em ấy, em nghĩ cái thằng anh nói là ngu ấy, nó sống còn hơn khối thằng tỏ đạo mạo nhưng thực chất không có tí liêm sỉ nào. Như anh chẳng hạn. Đến cả vợ bạn mình, đứng giữa phòng điện sáng tưng bừng mà chân tay còn không tự chủ dc. Thì tư cách gì chửi người khác. Nên xin phép anh, chén này em không uống.
Mọi người vài đứa tái mặt, vài đứa can ngăn, còn tml kia đứng như trời trồng giữa bàn rượu. Vợ tao xin phép mấy anh chị rồi về chỗ tao.
Vợ nói :
– Anh không ra chỗ mấy anh chị kia à, có cả bạn thân anh về đấy.
Tao cười cười , bảo bị điên, rồi hai vợ chồng ra gặp cô dâu chú rể xong đi về sớm. Cả quãng đường nó ôm eo tao rồi luyên thuyên chửi Hoàn. Trời mùa thu, hoa sữa rơi đầy đường, hương thơm nồng nàn những yêu thương. Tao lại nhớ chuyện vài người yêu cũ của tao, nó xử cũng ngọt hơn cả mùa hoa đang nở. Thật , éo biết vợ tao là họa hay là phúc nữa……
Chap 32: Là thằng đàn ông, cái gì cũng có thể đánh mất, nhưng liêm sỉ thì đừng
Sau khi Phú Thọ nghỉ được vài tháng, thì vẫn còn gọi điện và nhắn tin vài lần, lần nào cũng đẫm nước mắt và đầy oán trách. Cả cuộc đời tao đến lúc ấy chưa bao giờ thấy mình may mắn đến vậy. Nếu, nếu thôi nhé, tao có loằng ngoằng tình cảm với Phú Thọ , có đè em nó ra mà bấu vít, có lẽ mọi chuyện không kết thúc thế này, biết đâu lại bơ vơ cmn rồi. Đấy chúng mày lại lưu ý phát nữa cho tao, ranh giới giữa sự hối hận và may mắn, chỉ cách nhau đúng như bằng việc kéo khóa quần cho chim đi đái mà thôi…
Tao nghĩ, cứ qua lại mãi cũng không giải quyết được gì nên gọi thẳng luôn:
– Em dừng lại đi, đừng để vợ anh phải gặp em!
– Em ở trên này, nó có mọc cánh cũng không mò ra được.
– Em sai rồi, nó có muốn hay không thôi, chứ một khi nó đã làm là nên chuyện đấy!
– Một con người thật ghê gớm, thôi, thế thì em chúc anh sống hạnh phúc một đời với con đanh đá ấy ! Rồi anh sẽ hối hận thôi. Anh….
Tao bỏ điện thoại ra khỏi tai, vài phút sau điện thoại tự tắt, nhìn ra cánh đồng rộng bát ngát, bất giác có cảm giác không yên lòng. Nhân công thiếu, tiền đổ vào ngày càng nhiều, nợ vẫn chưa lấy được. À, nhắc đến nợ, vẫn còn một khoản của công ty XYZ chưa trả, định bụng gọi luôn thì ông Hạnh gọi xuống kiểm tra ruộng bắp cải, bảo có vấn đề rồi. Tao phi như bay xuống khu trồng cải, đập vào mắt là cảnh tượng không gì đau xót hơn. Hầu như toàn bộ cánh đồng , bắp cải nham nhở nứt làm đôi . Đứa nào làm nông chắc biết, khi bắp cải cười thì nông dân khóc, đó là hiện tượng bắp cải sắp đến lúc thu hoạch , gặp mưa lớn là sẽ nứt toác, gọi là hiện tượng cải cười. Chỉ sau một đêm, hơn 1/2 hecta coi như mất trắng, đừng nói đến việc không có hàng để trả khách, thậm chí còn bị phạt nếu không có rau khác bù vào.
Tao cho huy động hết nhân công xuống nhổ cải, để mọi người mang về ăn, mang cả cho gia súc và chọn được khoảng 1/3 bắp còn nguyên, hoặc chỉ cười chúm chím đem ra chợ đầu mối Long Biên bán tống tháo. Còn không được 1.000 đồng /bắp. Ở chợ đầu mối, ai quan tâm nó là hàng hữu cơ hay hàng sạch, rẻ là lấy. Vài chuyến trong đêm lạnh, sương rơi ướt cả mặt, tao bơ phờ giữa chợ, chờ người mua. Kẻ lắc đầu, người bĩu môi, nhặt lên, vứt xuống lăn lông lốc ra cả đường . Thậm chỉ còn phải nộp thuế chợ, bất giác thấy nực cười với công sức mình bỏ ra. Lết về đến nhà là 2 giờ đêm, bụng không một hạt cơm. Mệt mỏi và chán nản khiến tao đã muốn bỏ cuộc. Đứng trước nhà, tao hít một hơi thật sâu, quyết tâm cất bộ mặt chảy dài ngoài cửa, coi như giông bão ấy, tao không nên mang vào nhà.
Mở cửa, tao giật mình, vợ chưa ngủ, vẫn ngồi chờ tao.
– Anh về muộn thế?
– Ừ, có chút chuyện, nên anh về muộn! Anh gọi cho em rồi còn gì.
– Áo anh bẩn hết rồi, anh thay đồ đi. Anh ăn gì chưa?
– Anh ăn rồi, đi ngủ đi em!
Tao vừa thay đồ vừa nói, mệt đến nỗi còn chẳng muốn ăn.
Em áp hai tay vào mặt tao, hơi ấm từ tay nàng truyền vào da, dễ chịu quá. Nàng nhìn tao hơi mỉm cười:
– Nhưng em chưa ăn!
– Cái gì, mấy giờ rồi mà chưa ăn? Làm gì mà chưa ăn
– Em chờ anh.
– Anh đi làm, bạ đâu ăn đấy, em không biết lo cho em, anh sao yên tâm để làm?
– Vì em biết, anh không ăn nếu chưa xong việc. Nếu anh biết ăn như anh nói, thì em ở nhà ăn ngay. Thôi em đi hầm lại thức ăn, mình ăn nhé!
Chúng mày hỏi cảm giác của tao lúc ấy ư? Giận, thương , cảm động, cay đắng, hạnh phúc đủ cả. Nàng không cần làm vậy, dù với lý do gì cũng không cần làm vậy. Làm thằng đàn ông, chả lẽ lại rơi nước mắt, nhưng thật sự, lúc đó tao rất rưng rưng, chắc do vừa đi ngoài đường gió lạnh tạt vào thôi. Sau tao cũng mới biết, hôm đó nàng bị mẹ tao mắng, cũng định than thở với tao, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của tao, nàng chẳng nói gì, để lại trong lòng. Vì để lại lâu quá, những lần này rồi đến những lần khác, nó tạo thành một sự cô đơn không thể khỏa lấp trong nàng. Đó cũng là một lý do nảy sinh những sai lầm sau này. Mãi mãi về sau này mới có…
Từ đó, như một thói quen, dù tao đi làm về muộn cỡ nào nàng vẫn nhất quyết chờ cơm tao. Nàng nói ” Có hai người ăn, vẫn dễ nuốt hơn là một người”. Rất nhiều người bảo nàng hâm, việc ai nấy làm, nàng chỉ bảo ” Nếu các chị đi về muộn, đói meo, mà phải ăn một mình có thấy tủi thân không? Vợ chồng không giúp gì được nhau, thì cũng đừng mang đến sự xa cách, phải không? “.
Bao nhiêu năm vẫn thế, đến giờ vẫn vậy, rất ít người thấy tao ăn lang chạ ở ngoài, vì tao biết, ở nhà, luôn có người đang chờ mình. Nghĩa là nàng vẫn luôn chờ tao về ăn cơm……
Vài hôm sau tao gọi đến công ty XYZ để thu hồi nợ
– Em ơi, lâu quá rồi không thanh toán cho anh à?
– Ơ anh, bên em đã tất toán hết lượng hàng giao trong mấy tháng cho bên em rồi mà!
– Ai là người tất toán?
– Chị T bên anh đó.
Tao lặng người, phải chăng mọi sự tử tế kết thúc thế này đây…..
Chap 33: Tình người chỉ có khi còn lợi ích….
Tao không vội bốc máy gọi cho Phú Thọ, mà gọi đi kiểm tra vài chỗ mình còn công nợ. Tao vẫn có hi vọng mong manh, nó làm thế là chỉ để ép tao, muốn tao giữ nó lại. Cái nơi tồn nhiều tiền nhất là ở Cầu Diễn. Và thật cái ĐM, con ml ấy quả nhiên không tha, la liếm cả tiền ở Cầu Diễn nữa. Tiếng con bé kế toán bên đó lanh lảnh:
– Gần hai tháng trước bên em thanh toán hơn một nửa tiền hàng cho bên anh rồi mà. Chính vợ anh xuống lấy, bảo cuối tháng này sẽ thanh toán nốt.
– Bên em đã thanh toán bao nhiêu, còn lại bao nhiêu nữa?
– Anh cầm máy, em kiểm tra lại rồi đọc cho anh nghe, bên em đã thanh toán …
Tao cầm điện thoại, nghe rành rọt từng tiếng em bên kia nói, nghe đến đâu sự thất vọng ùa về đến đó. Trong đầu thầm nghĩ, đm , thế là ăn lol thật rồi.
Cơn giận thật sự bùng lên, tao gọi thẳng cho Phú Thọ. Đáp lại sự giận dữ đó chỉ là tiếng tổng đài viên khô khốc ” Thuê bao quý khách vừa gọi … ” tao gọi lại lần nữa, vẫn vậy, mấy lần nữa vẫn thế. Biết là nó đã tắt máy, tao gọi tiếp cho Công , em họ nó :
– Chị ấy vào Nam rồi anh ơi, cũng lâu không gọi về ạ!
– Em thấy T gọi về bảo liên lạc với anh!
– Vâng ạ!
Thế đấy! Hài cmn chưa ? Này thì cứ nghĩ nó vì mình này, này thì cứ nghĩ nó tận tụy vì mình này, tao còn ảo tưởng nó tình cảm với mình lắm,muốn chiếm lấy chim tao, mấy lần còn định đè mình ra chén , giờ thì nó quoặp cả mớ rồi nó té như người đi trong mơ rồi. Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.
Rốt cuộc họ chỉ đối xử với mình bằng tình người khi họ có lợi ích, còn lại đều là lợi dụng sự chân thành mà không tiếc sự chà đạp để tổn thương tao. Ôi! Tự nhiên tao lại thấy thương cái thằng tao quá! Cũng một phần đời giang hồ này nọ, cuối cùng vẫn chết vì mình tin người khác. Cũng vẫn là chết vì nhồn mà thôi!
Tao bắt xe lên Phú Thọ luôn trong ngày, thầm nghĩ, đmm, tao mà bắt được mày thì tao gọi mấy thằng anh em dưới HN lên giã cho mày đéo lết đi được . Cơ mà lên đến nơi, đúng như thằng em nó bảo, cml ấy đã không còn ở nơi nó đang ở, nghĩa là nó đã cầm tiền của tao và trốn, là tao mất cmn tiền thật rồi ấy.
Đủ thứ quay cuồng trong đầu cũng chỉ còn cảm giác chán nản và trống rỗng. Cuộc đời thật hài. Người mình tin tưởng , người thể hiện rất tốt với mình, người tạo đủ lòng tin với mình rốt cuộc đều có mục đích cả. Việc Phú Thọ làm, nó cuỗm đi của tao chẳng đáng là bao về vật chất với nó. Nhưng với tao, nó là cả một quá trình lao động miệt mài, chắt chiu từng giọt mồ hôi trong những đêm đông lạnh giá hay nắng cháy lưng giữa nắng hè ngoài ruộng . Nó cũng cướp đi từ tao lòng tin vào đồng loại, không màng đến cả sự no đói của bao nhiêu người làm cùng tao nữa.
Quả thật , lúc đó máu tao lên não không kịp, chỉ muốn gọi cho Lâm Ca lấy quan hệ để truy ra nó. Nhưng nghĩ đến việc mình đã rút chân ra, thì không nên để lại phải dính vào. Tao lại cố gắng nghiến răng, nghĩ làm cách khác.
Nghĩ nhiều cũng vậy, cái tao phải đối mặt bây giờ là không có tiền để trang trải các khoản như tiền thuê đất, tiền trả nhân công, các chi phí phát sinh cao trong sản xuất. Nếu cố gắng gượng, tao chấp nhận ngập trong nợ nần. Các nguồn đầu tư của tao đã cạn, không còn được chi viện như trước, vì tao chưa bù được lỗ. Nếu giờ muốn làm tiếp chỉ còn cách đi vay, anh em bạn bè thì toàn người có ít, ăn chơi thì đủ chứ nói để tao mượn thì hơi khó.
Tao về bàn với mẹ, cho tao cắm tạm sổ đỏ một cái nhà. Bà già tao có 2 cái, một cái trong khu tập thể, một cái ngoài mặt đường. Bà già không đồng ý, nhưng bà đồng ý cho tao vay thêm 300 triệu nữa. Nói sổ đỏ đó để bà cầm chỗ bạn, không muốn để tao tự đem đi cắm XHĐ, sợ đến lúc không thể lấy được . Có lẽ cũng vì mẹ tao có tiền, cũng bởi vợ tao là tỉnh lẻ, nên bà luôn nghĩ, vợ tao lấy tao là có mục đích nào đó. Bà không muốn sau này khi bọn tao có chuyện, sẽ có việc phân chia tài sản. Nên việc thất bại của tao cũng là một cái cớ để bà trút giận lên vợ. Mẹ tao vẫn tin, con người không ai không bị đánh gục vì tiền. Nên bà vẫn khư khư ý định không cho nó nhập khẩu.
Đỉnh điểm của việc chịu đựng là nó bế con đi khỏi nhà khi thằng bé 6 tháng tuổi, khi mẹ tao không chịu nhập khẩu cho nó, nên con tao không có giấy khai sinh. Nửa đêm khi mọi người ngủ hết, nó mở cửa rồi đi, lặng lẽ, không một lời nhắn lại. Sáng dậy không thấy người đâu, tao tá hỏa gọi cho mẹ vợ, nó không về nhà, mẹ vợ gọi cho vợ, nó bảo nó đang ở nhà nghỉ. Tao phi đến, thấy nước mắt vợ lưng tròng, tội nghiệp vô cùng. Nó nhìn thẳng vào mặt tao và nói :
– Đến lúc mà người em còn không cần thì vật chất có nghĩa gì hả anh?
Tao ôm vợ vào lòng, không nói được lời nào. Nói thật mẹ tao cực phong kiến, chỉ yêu cháu trai, không hề yêu cháu gái. Vợ mới sinh được một tháng bà bế vào phòng bà ngủ cùng, chỉ khi thằng bé ọ ẹ, bà mới bế ra cho bú rồi chờ bú xong lại bế vào. Nên vợ tao ở cữ, mà gầy rộc đi, con không có hơi mẹ, cứ ặt ẹo suốt. Tao đi tối ngày, cũng không để ý được việc đó.
Nàng lại im lặng, nỗi bất lực và cô đơn ngày càng dày lên. Sau này khi tao có con gái, bà chỉ chiều thằng anh. Giống y như tao ngày xưa, có gì ngon thì mình được ăn, chị gái chỉ tựa cửa mút tay đứng nhìn. Nhưng vợ tao thì không muốn điều đó xảy ra, nó nói, con đều do nó đứt ruột mới sinh được, đều trải qua cửa tử mới có được con, đứa nào ốm nó cũng lo lắng và đau như nhau cả. Nên nó không cho phép ai để lại sự ám ảnh trong lòng con của nó, bất kể người đó là ai.
Mẹ vợ gọi điện, không biết nói gì nhưng nó chịu về, và đồng ý xin lỗi mẹ tao vì đã tự ý bỏ đi. Sau hỏi ra mới biết, mẹ nó chỉ nói ” Nếu yêu ck thì về, không thì đi thẳng”. Từ đó tao đã biết, nó chỉ có điểm yếu là mẹ đẻ nó thôi. Cứ ngang bướng hay ko nghe lời, tao dọa gọi điện về giữa đêm là nó xuôi hết. Đơn giản vì mẹ vợ tao hay suy nghĩ, mà suy nghĩ là tiều tụy đi. Nó không muốn mẹ nó phải bận tâm về nó.
Chuyện mẹ chồng con dâu thì còn quá dài, đã có lúc bạn tao còn sợ vợ tao rơi vào trạng thái trầm cảm, tao đã từng phải canh nó, vì lo nó không chịu được áp lực từ mẹ tao mà nó tự tử mất. Nghĩ lại khoảnh thời gian đó, vẫn là sự ám ảnh kinh hoàng của tao.
Có được 300 triệu , tao lại lao vào làm ăn, chúng mày sẽ thắc mắc sao tao không truy tìm Phú Thọ để đòi lại, thứ nhất mất thời gian, thứ 2 có tìm được thì cũng chưa chắc đã lấy lại được. Sau này, gần 6 năm sau, tao có nghe về cuộc đời nó, cũng thảm thương lắm, nên tao quyết định coi như từ thiện. Tao không quy chụp là do nó lấy của tao mà bị vậy, tao nghĩ đó là do cả chuỗi nó sống và tạo nghiệp, nên kết quả đơn giản sẽ là như thế thôi. Người ta nói rồi ” Khôn ngoan không lại với giời” con người ta chỉ có thể là may hơn khôn mà thôi.
Nhưng chúng mày có tin vào số phận không? Khi mà càng làm càng mất, lần này lại không phải do người , mà là do trời ! Vợ tao nó từng đùa, người ta đào đất thấy vàng, còn tao đào đất để chôn tiền nuôi cây….
Chap 34: Đàn bà chửa vừa lầy vừa bựa….
Tao lại hăm hở lao vào làm, tạm quên đi việc Phú Thọ. Lại gia hạn thêm về việc thuê đất. Một mặt vẫn để ông Hạnh làm quản lý chính, một mặt vẫn tìm người làm cùng, mặt khác bữa là tao phải lăn lộn ra ngoài ruộng nhiều hơn. Lúc đó, cũng manh nha khác nhiều công ty tư nhân hoặc hộ cá thể bắt đầu trồng rau sạch. Tuy nhiên, cứ thằng nào ngoi lên chỉ một hai mùa là chết. Thứ nhất là không có kinh tế, thứ hai là không chịu nổi sức ép và rau nhập từ các nguồn bẩn về, thứ ba, đây là công việc dài hơi, không thể thấy lãi ngay được. Nếu như tao không có sự đầu tư từ gia đình thì tao cũng không thể trụ lâu đến thế. Tao chỉ có kinh nghiệm về nghiên cứu, làm đề án về phân vi sinh, chứ không hề có kinh nghiệm thực tế về vòng đời của rau hay các kinh nghiệm lâu năm của người làm nông.
Mọi người nhận ra rằng, nếu muốn làm về rau sạch này thì phải liên minh lại, cùng vào một hợp tác xã để cùng canh tác với nhau. Nhà này liên kết với nhà kia, xã này liên kết với xã kia thì mới có thể thay đổi được cơ cấu, cần áp dụng một tiêu chuẩn để đánh giá và xếp hạng thế nào là rau sạch. Quan trọng ở chỗ gọi được vốn thì mới làm ăn lâu dài được. Còn thêm cả việc tuyên truyền để người dân chấp nhận sử dụng rau hữu cơ thay cho rau trồng bằng các loại thuốc độc hại, không có dư lượng thuốc sâu vượt quá hàm lượng cho phép . Nhất là rau sử dụng dư lượng thuốc kích thích và tăng trưởng nữa.
Mọi việc đang ngổn ngang hết sức thì vợ lại bầu. Mà vợ tao bầu ba tháng đầu chỉ có nôn và nôn. Nó chẳng đi đâu ngoài việc bò từ giường ra đến nhà vệ sinh cả. Chỉ ăn mỗi cháo loãng không người lái, ba tháng đầu nó sụt hẳn 6 kg, nhìn như một con mèo hen mãn tính. Tao lúc đầu cũng chỉ biết đàn bà bầu mà nghén thì quái đản lắm, chứ không nghĩ nó nghén lại lên level như vợ tao. Tao có nghe chuyện vợ bầu thì chồng nghén hộ, hoặc thèm ăn, hoặc thay đổi tâm sinh lý. Và bản thân tao cũng bị ám ảnh bởi việc thi thoảng nó lên cơn thèm ăn, đang đêm mè nheo giờ mà có cái này để ăn nhỉ, có cái kia để ăn nhỉ thì sướng biết mấy…..rồi cạ cạ răng vào cắn cắn tay tao nhột như chuột gặm. Tao lại không đành lòng, chạy hộc bơ ra đi kiếm cho nó ăn. Đêm hôm vài ba giờ sáng, làm lol gì có quán ngon nó mở. Chạy lòng vòng mãi cũng thấy, thi thoảng điện thoại lại rung vợ hỏi về đến đâu rồi. Vừa sốt ruột vừa bực mình. Mua xong té khói chạy về thì nó hết cơn, mắt nhìn tao hình chim bay đạn lạc, gẩy gẩy đũa vài cái, ngúng nguẩy bảo ” Em ứ thèm nữa rồi, tại anh về chậm quá! “
Đm, nếu không vì tao yêu mày, nếu không vì mày có đang có bầu con của tao, chỉ một cái táng là mày lăn quay ra sàn ưỡn bụng ra giãy đành đạch giữa nhà ngay. Nhưng người ta bảo, đàn bà chửa dữ như chó dại, nên tao đéo dại mà dây vào, nữa là đang sướng vì sắp được làm bố nên quên hết mọi sự đắng cay và tủi nhục. Bố mày gạt nước mắt đi làm cu li cho mày nhá, mày cứ đẻ xong đi biết tay bố mày ngay con ạ. Hổ báo trong lòng thế mà tao vẫn phải cười :
– Ừ thôi, không ăn được thì bỏ!
– Con anh hư chứ có phải tại em đâu! Nên em cấm anh cáu với em, chờ em đẻ nó ra anh đi mà đánh nó ấy.
Tao trợn mắt, có cái lý nào như vậy! Mày tao không đánh được, con đẻ ra bé tao cũng không đánh được, thì tao đánh bố của con mày vậy. Tao giơ tay định vả mình mấy cái lấy lệ, thì nó bảo là cứ bình tĩnh, để đẻ ra xem có chắc là bố không đã rồi hẵn đánh, không lại oan. Đm, vợ với con, láo thế chứ.
Chúng mày ạ, bao nhiêu thằng ở đây đã lấy vợ , bao nhiêu thằng đã qua cảnh vợ bầu, đã bao thằng chịu cảnh vợ nghén như tao. Nghĩ thương thì thương thật đấy mà điên thì cũng điên lắm luôn. Có một hôm đang làm, nó gọi điện :
– Anh ơi!
– Ơi!
– Anh đang làm gì đấy?
– Anh đang làm việc chứ đang làm gì?
– Anh về nhà được không?
– Có việc gì à, anh đang dở tay không về được.
– Có việc cần á, anh về nhá!
– Việc gì?
– Về em mới nói được , về ngay nhá, cần lắm!
– Hơn một tiếng nữa được không?
– Không, nửa tiếng thôi, em cần thật mà, hiuhiu
– Đi nhanh xe cán chết mẹ nó thì sao?
– Em không biết đâu, về nhanh nhá.
Bình thường thì nó chẳng bao giờ mè nheo vậy, chắc chắn là có việc rồi. Hay nó ngã, hay con ml NYC nào tìm đến nó? Hay mẹ con cún đến, hay nhà có trộm?
Tao nghĩ vậy rồi dặn lại ông Hạnh vài việc và phi nhanh về nhà, tâm trạng ngổn ngang những lo sợ. Mặt xanh nanh vàng bật cửa ra thì thấy nó ngồi ngay ngắn trên ghế. Nhà cửa không xáo trộn, cũng không có ai! Tao ngồi xuống ghế hỏi nó:
– Sao thế em?
– Anh có mệt không?
– Có việc gì?
Nó chớp chớp mắt nhìn tao, choàng tay qua cổ, toàn thân áp sát vào tao, cọ cọ cái hông vào người rồi nhìn tao đắm đuối
– Em thèm?
– Thèm gì sao không đi mua mà ăn?
– Thèm này không mua được , phải gọi anh về!
– Thèm gì?
Nó chả nói gì, lấy thân đẩy hẳn tao xuống sofa rồi cười tinh nghịch
– Thèm chim
Ôi cái đệch, thế là chuyện nghén Sex mà tao chỉ nghe trong huyền thoại nhập mẹ nó vào vợ tao rồi….
Chap 35: Chịch , chịch cl…
Vợ đẩy tao xuống sofa, cũng hên là Sofa bằng mút, to và rộng. Nó đè thẳng lên tao rồi hôn ngon lành, trườn xuống dưới véo hai hạt đậu của tao đau điếng. Đm, con vợ nhồn, đéo gì chỉ thích cắn và cấu, nó rất hay ngứa răng, suốt ngày mắt lúng liếng đòi ” cho em xin miếng xịt nào, xin miếng nào.. “. Tao đưa tay ra thì lại không nỡ, nhưng lúc nào nó quên mất nó đang là người thì y như tằng hành động chó dại lên ngôi. Nhìn tao như yêu quái thèm rỏ dãi Đường Tăng, nó chỉ phập cho một cái là lưu nguyên cả hàm răng trên da thịt.
Tao luồn tay vào váy nó, bím thì ướt nhoẹt và cái lol sưng tấy. Có lẽ do có bầu nên nội tiết của nó thay đổi. Cũng từng nghe anh em kháo nhau địt lol chửa sướng nửa đời người nên tao cũng hăm hở vác gươm đao đi chém.
Nó định ngồi thẳng lên tao, cơ mà tao sợ, dù sao cũng mới hơn 4 tháng, lỡ nó hung hăng quá mà rớt mịa nó cả con ra thì nhục. Tao bảo nó nằm xuống, rồi nhẹ nhàng và dịu dàng xoa đầu ti nó, nó bảo không thích, với lại người ta không cho sờ ti đâu, dễ sảy thai lắm. Đm. Chim teo đi một phần. Tao kê chim để đi vào trong mà hồi hộp không kém lần đầu tiên vác card đi địt. Vừa sướng vì dc địt vợ chửa, vừa sợ ảnh hưởng đến con . Con trai ạ, nếu bố mày có không làm chủ được tốc độ thì mày bảo mẹ mày kêu lên cho bố mày xìu xuống nhá, cấm có manh động đấy.
Thật chúng mày ạ. Nó thay đổi nội tiết tố, nước nhờn ra nhiều hơn, các cơ sưng phồng hơn, nên bim nó mút tao rất chặt, êm, mềm và ấm, chim như được một cái nệm dày dặn bao lấy, giống như được một bàn tay đầy thịt nắm lấy nhưng vô cùng ấm nóng và mềm mại. Chỉ vài cái đưa đẩy tao thấy nó đã tê dại đi rồi, cứ luôn mồm rít lên xuýt xoa. Tao cũng thấy chật chội quá, mấy lần ko kìm được mà phải thốt lên là sao chật thế. Nó mở mắt cười cười nhìn tao rồi bảo :
– Chắc con nó thò tay ra nắm chim anh đấy!
Đm, tao thúc mạnh rồi ra, vợ với con láo toét. Nó tròn mắt bảo :
– Sao không cho em lên vài lần nữa
– Thôi, chạm phải em bé không tốt!
– Nếu vậy thì anh làm sao mà thích được ?
– Anh vẫn thích mà, em không cần chiều anh, anh có ra ngoài hư đâu?
– Em không chiều, mà là em cũng muốn ấy, những lúc thèm toàn xem siếc không à. Em cũng sợ lắm nhưng chạ biết làm sao ấy.
Tao nghe cũng hơi tá hỏa, mấy lần sau nó thèm lắm nhưng cũng không đòi nhiều, thấy nó chịu đựng thế tao cũng thương lắm.
Tao nhớ một lần khi nó bầu gần 6 tháng gì đó, trong lúc xxx, nó không kìm được cơn cực khoái , ngồi thẳng lên tao mà nhún nhảy, nó lên đỉnh như hóa điên. Xong công cuộc đào núi lấp bể, tao vuốt mấy sợi tóc dính bết mồ hôi, nó quàng chân ra quặp lấy đùi tao, nước vẫn xối ra ướt nhẹp.
– Vẫn đang ra á?
– Ai biết
Xong nó lấy tay cho xuống đùi quệt nước, giơ tay lên nó tái mét mặt:
– Máu, chảy máu rồi!
Đm, lúc ấy mặt tao vàng như bôi nghệ , mắt sợ hãi xanh lè, vội gọi xe đưa nó vào bệnh viện phụ sản trung ương. Nó vừa đi vừa khóc, mặt trắng bệch, luôn miệng nói ” Hu hu, mẹ xin lỗi con, con đừng làm sao nhé” . Tao để ý thấy máu không ra nhiều lắm, nên động viên nó là chắc không sao đâu. Cũng may nhà cũng gần BV nên đi vài phút là đến. Sau khi thăm khám, bác sĩ mắng nó xơi xơi, nào là không biết giữ gìn cho em bé à, nào là vô trách nhiệm…… Bác sĩ để nó nằm đó rồi ra ngoài thông báo với người nhà là cho bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Tao dúi vào túi lão ấy 500 k, bảo bác sĩ cố gắng giúp tao, giờ tiền nong còn có nghĩa gì. Đứng ngoài sân đầy muỗi rít không biết bao nhiêu thuốc. Con tao có mệnh hệ gì, chắc vợ chồng tao ân hận cả đời. 1 tiếng sau Bác sĩ bảo nó cần nhập viện để theo dõi vì có dấu hiệu dọa sảy.
– Vợ em sao rồi ạ?
– Vợ cậu không nói gì, nhưng chúng tôi đang truyền thuốc giữ thai rồi. Vợ chồng cậu liều thật đấy.
– Vâng, Bác sĩ cố gắng giúp em!
Tao vào với vợ, nó bảo tao về đi, ở nhà còn con cháu bà chị gái nữa. Nó lúc đó đang ở với vợ chồng tao. Mới học lớp 5. Vợ sợ đêm nó dậy, biết không ai trong nhà nó sẽ hoảng, mai cũng phải đưa nó đi học sớm nữa. Một mình vợ ở viện tự lo được, bác sĩ bảo cũng chỉ nằm truyền thôi, người nhà ở đây cũng không giúp được gì. Nó bảo tao về ngủ, mai vào với nó sớm.
Tao ậm ừ. Về thế đéo nào, vợ còn nằm kia. Tao ra gặp bác sĩ, họ cũng nói tao nên về, thế là tao về. Tao biết nó lo lắng lắm, chắc cũng đang tự trách mình, chưa chắc đêm nay nó đã ngủ được .
Trách nó một, tao trách mình mười, giá đừng để nó chủ động thì đã không nên lỗi này. Đéo bao giờ chim cò lại có cảm giác hối hận đến thế. Chỉ lo lần sau nếu nó có muốn, tao cũng đéo thể lên được vì sợ hãi. Tính đéo gì lần sau, lo bây giờ ấy. Tao thầm khấn xin ông bà ông vải phù hộ, cho mẹ con nó an toàn, nếu không… Thật đéo dám nghĩ tiếp.
Cả một đêm sợ hãi, tao về nhà lúc 2 h đêm, 7h sáng hôm sau vào, mua cho nó tô cháo, nó nhìn tao chả ăn nổi. 8h bác sĩ khám lại, báo tao là qua cơn nguy hiểm, nó sẽ ở lại viện thêm vài hôm nữa để theo dõi. Tao thở phào, vợ nghe thấy thế khóc tu tu vì mừng rỡ. Coi như thoát một kiếp nạn. Nó lại đuổi tao về ngủ đi, hoặc là đi làm, xong nó cúi xuống, chén sạch bát cháo, nước mắt tèm nhem cả. Tối nó xin xuất viện, bác sĩ đồng ý. Rồi gọi hai vợ chồng vào, hướng dẫn cách quan hệ thế nào cho an toàn lúc mang bầu. Vừa nghe, hai đứa mặt đỏ nhứ trái gấc vì ngại. Tao đưa nó về nhà, thì thầm vào tai nó ” Đúng là nhồn như… Lol ấy”. Nó véo tao rồi bảo ” Có mà anh chả biết làm ấy, còn mắng em”
Những ngày sau đó nó cũng vẫn đòi, tao làm ít hơn và biết cách hơn, nên cũng không xảy ra vấn đề nữa. Nên chúng mày nhá, rơi vào trường hợp vợ bầu như tao, nên Google thật kỹ, nghe đâu nhiều đứa chẳng may mắn tí nào.
Xong vụ hoảng hốt đó, lại đến công việc ngoài đồng không thuận lợi, tao tiến hành thủ tục báo phá sản công ty….
Chap 36: Tay trắng
Ngày tao thông báo công ty ngừng hoạt động là ngày buồn nhất, trời đổ mưa rất to, nhưng không thê thảm bằng lệ đang đổ trong lòng tao được. Nhìn ra cánh đồng xối xả trắng xóa như lũ, mưa trút như muốn cuốn sạch bao nhiêu công lao của tao, mưa như muốn gột rửa sự màu mỡ và hi vọng của tao. Có nghĩa là giờ tao trắng tay, có nghĩa là tao phải đối mặt với khoản nợ mà mẹ tao cắm sổ đỏ, nghĩa là bao nhiêu tiền tích cóp của vợ cũng theo cơn mưa đổ ra sông Hồng gần đó. Nghĩa là sự hi vọng của họ hàng, nhất là chú tao dành cho tao cũng mất. Tao nên đổ tại thời tiết lụt lội làm rau thối mà chết hết , hay đổ tại số tao khốn khó ngay từ nhỏ, hay tao nên trách tao là một kẻ bất tài, không thể kiểm soát được chặt chẽ mọi việc?
Thật ra lúc đó, nhiều hộ kinh doanh cá thế cũng bứt lên như tao vì họ nhìn thấy tiềm năng của rau sạch, về giá, về sự ưa chuộng của khách hàng, nhưng họ thấy chết là buông, còn tao vì cố chấp nên vẫn còm cõi theo nó. Sau này họ rút ra kinh nghiệm, họ cùng vào hợp tác xã, chia sẻ kinh nghiệm, không trồng rau theo phương pháp thông thường nữa, theo tiêu chuẩn VietGap. Cộng với vài phốt như Rau muống một đêm sau khi cắt dài thêm vài cm, xanh non mơn mởn nên siêu thị cũng đặt nhiều rau hữu cơ!
Ô, đấy! Sau một đêm mở mắt ra là mất sạch, vì cánh đồng ngập trắng nước. Sau một tuần nước rút đi, đọng lại trên cả cánh đồng đang xanh mướt chỉ toàn đất đỏ phù sa của sông vùi trên đám lá rau. Tao cũng ngậm ngùi chia tay các bác làm cùng, vẫn trả đủ tiền cho họ dù chưa hết tháng. Có bác nói :
– Kể còn cô T làm thì chú đỡ vất vả, với lại đây là thiên tai, không phải do mình chú ạ!
Tao cũng chỉ gật đầu không nói gì. Một bác khác cũng bảo
– Thế chú có định làm tiếp không ạ?
Chả lẽ lại bảo bác là, đời cháu giờ phiêu dạt về đâu cháu còn chẳng biết, thì làm sao có thể trả lời bác là có làm nữa hay không?
– Vâng, có cơ hội cháu vẫn làm bác ạ!
Tao cho mình vài tuần để chỉ ngồi im gặm nhấm sự mất mát, chưa tính được là làm gì. Vợ sắp sinh nữa. Đúng lúc ấy, Lâm đại ca gọi, bảo có việc ở bãi ô tô, hỏi tao có đi phe vé không? Tao ngần ngừ một lúc rồi trả lời là không! Thật sự tao không muốn làm những việc như thế. Có lẽ vợ tao cũng sẽ không vui.
Chú tao gọi điện về, có vẻ không vui lắm, nhưng chú luôn động viên tao, coi như đó là một bài học. Riêng phần của chú, coi như là nợ không cần phải trả, tao chỉ thấy buồn, vì mình không thể làm tốt lên được .
Chú bảo:
– Nhà mấy đời làm y, sao cháu không theo?
– Cháu thấy mình không có duyên ạ!
– Cháu lương thiện, lại cẩn thận, chú nghĩ cháu theo được. Chú đầu tư tiền cho cháu học đông y 2 năm. Nếu làm được thì làm, không làm được thì bỏ, cũng không tiếc. Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh, cháu có muốn thử không?
– Chú cho cháu suy nghĩ nhé, vì giờ cháu cần lo kinh tế, sợ lao vào học, rồi vợ con nheo nhóc, cháu cũng không chuyên tâm để học được
– Minh Anh sắp sinh, muốn đi làm được cũng phải hai năm nữa, nên cứ coi 2 năm ấy hai vợ chồng lắng lại, chỉ đủ sinh hoạt và đi học, việc gì cũng nên từ từ cháu ạ, phải nghĩ nó xa hơn, đừng vì thất bại mà nóng vội, sai càng thêm sai đó.
– Vâng ạ, cháu cảm ơn chú!
Thế là tao quyết định đi học, nhưng đời thì nhiều chữ ngờ lắm, học hết chữ này lại đến chữ khác. Nên đôi khi, đời mình để người khác sắp đặt, lại là lối không thể thoát, Hợp thì đổi vận, sai thì tù vận. Trong đời người có hai thứ làm thay đổi tính cách của chính mình, đó là kinh tế và tình cảm. Tao vô phúc , dính được cả hai…..
Chap 37: Những ngày kiệt quệ nhất!
Tao đi học, vợ sinh con, không có việc làm khiến cho gia đình tao lâm vào cảnh túng quẫn. Mẹ tao nhiều tiền thật, nhưng bà cũng không thể lo được cho cả nhà, thêm con cháu ở cùng là nhà tao 5 miệng ăn, cả tiền học của cháu, tiền sinh hoạt và tiền tiêu vẻn vẹn có 2 triệu. Vợ tao cũng chưa từng kêu là ít. Bọn tao hay có thói quen tiền lẻ 500, 1k đi về hay bỏ vào một cái hộp. Có lần ăn trưa, tìm khắp nhà không nổi 10 k toàn 500 đồng. Bữa cơm trưa hôm đó mẹ tao không ở nhà chỉ có rau muống, đậu, trứng và lạc. Ăn xong vợ bảo tao :
– Anh hãy nhớ ngày hôm nay, bữa cơm ba người lớn với 1 đứa trẻ con vẻn vẹn có 10 k nhé.
Tao chỉ cười bảo ăn thế cho thanh đạm, nhưng nghĩ đắng hết ruột gan, lại tự nhủ cố gắng lên, sông có khúc, người cũng chỉ mạt vận có lúc thôi. Đó cũng là bữa ăn nghèo nhất của tao cho đến bây giờ.
Mọi tiền sinh hoạt, nó xin dưới nhà một nửa, bỏ nốt vòng vèo nhẫn nhiếc còn sót lại cộng thêm tiền mẹ tao đưa 2 triệu mỗi tháng, cũng đủ lay lắt sống qua 2 năm. Nhưng hai năm này với nó là một cực hình. Suốt ngày chăm con, chăm cháu, chăm mẹ chồng nhưng lại bị rỉa rói bóng gió cay nghiệt vì không đi làm. Lúc đó con lớn chưa đủ 11 tháng thì nó lại dính bầu. Đời đúng nghĩa, nghèo càng đẻ lắm. Vợ tao bàn với tao hay là bỏ, chứ sợ ko trụ được . Tao nói nó con là của trời cho, trời sinh voi ắt sẽ sinh cỏ. Vợ chỉ cười ” Thời nào rồi còn nghĩ thế? ” Sau này nó bảo tao là quyết định đúng đắn nhất của anh chính là giữ lại đứa con này,( ý nó là còn đâu tao chạ được cái nước mẹ gì)
Tao báo vợ lại cóbầu với bà già, bà bấm ngón tay, nói nó xung tuổi bà. Bà lại càng ra sức hắt hủi nó khi biết đó là con gái. Mẹ tao vốn là người Hán, nên việc trọng nam khinh nữ nó ngấm vào tận âm ti củ tỉ rồi. Con tao tuy chưa ra đời, nhưng tao đã biết, chắc chắn nó sẽ không được bà yêu thương như anh nó. Nó sinh được 1 tuần, tự chăm con lớn, vừa nuôi con nhỏ lại phải trông cháu học. Mẹ vợ tao lên, thì say xe nằm nguyên một tuần, rồi cũng phải về ngay vì em dâu nó sinh . Mẹ tao nói bận, nên đi cả ngày, thậm chí còn đi cả tháng, tao cũng bận đi kiếm ăn, nấu mỗi nồi cơm với thịt kho để đấy. Thật sự, tao không hề biết nó cảm thấy ra sao , chỉ biết nó vất vả thì tao cũng thương . Nhưng hóa ra, quãng thời gian đó đã hình thành nên một cảm giác khác trong nó. Đó là cảm giác cô đơn, cái gì cũng tự mình bấu chặt lấy mình để vượt qua. Nó tự chịu đựng, tự đấu tranh, tự sinh tồn với việc ở với tao hay là từ bỏ. Nó không bao giờ còn than thở với tao về mọi việc, nó im lặng như một cái bóng trong nhà. Không trò chuyện với mẹ tao, ngoài câu chào và mời ăn. Sau này tao mới biết, mình đã để lỡ mất mất, đã không cùng nó nghiêng vai gánh đỡ những tâm tư đó của nó. Bạn tao nói để ý không nó bị trầm cảm, tao cũng sợ, chỉ biết yêu thương nó nhiều hơn, nhưng cũng từ đó, nó không còn tâm sự với tao những gì nó nghĩ nữa. Cho dù mọi biểu hiện hạnh phúc , chưa bao giờ tao thấy nó lơ là. Chỉ có tâm hồn nó là tao không thể chạm vào được .
Lúc con bé được 2 tuổi, bế đi đâu ai cũng khen nức nở vì nó đẹp, nét lai giữa người việt và người hoa. Nhưng mẹ tao chỉ bĩu mỗi rất khinh miệt. Đỉnh điểm một lần vợ tao và mẹ tao cãi nhau, chính là việc con cún nhà tao bị tai nạn chấn thương sọ não, phải nhập viện. Nhà cách bệnh viện không đến 7p đi xe máy, nhưng mẹ tao không hề lên thăm nó. Hai vợ chồng cắt cử nhau ban ngày luân phiên nhau trông con, lúc nào nó vào viện thì tao đi làm, nó đi làm thì tao lại vào viện, còn tối nó ở luôn trong đó. Việc đó nó cũng không nói, chỉ đến khi con Cún điều trị xong, chưa được xuất viện nhưng cũng ổn định rồi, trường tổ chức đi tham quan, nó nhớ các bạn quá, nên xin đi. Bác sĩ cũng nói nó có thể về được, thế là con bé tung tăng đi dã ngoại. Hai đứa học cùng trường , lớp trước lớp sau cách nhau có 1 năm, nên cũng đi chơi cùng 1 chỗ. Bình thường tao vẫn để hai đứa thi thoảng tự đi tự về, thi thoảng thôi vì phải đi qua một cái đường to toàn xe chạy. Nhất là con cún vừa vị tai nạn nên tao ko thể không đưa đón. Nhưng hôm đó tao phải đi làm xa, nhờ bà đón lúc 2h, thế mà 2h 30 cô gọi sao ko đón con, tao tá hỏa, gọi về nhà ko dc, đành gọi thằng bạn ra đón hộ, nó bảo chỉ đón được một con cún, thằng kia không thấy đâu.Thằng đó thì tao lại không lo, vì nó có thể tự về được. Lúc đó tao cách nhà khoảng 15 km. Xong việc thục mạng chạy về đón con, chỉ thấy con gái mệt mỏi, nằm nghiêng ở ghế sân trường . Nó vừa bị xe đâm, nên rất sợ phải đi ra ngoài đường , nó nhìn thấy tao, rưng rưng nói:
– Bố ơi con mệt!
Tao đưa nó về nhà, thật sự dù là đàn ông, nhưng tao vẫn ứa nước mắt, khi tao bế con Cún vào nhà, bà và anh nó đang gác chân lên ghế đút bim bim cho nhau ăn. Thật sự không hiểu mẹ tao nghĩ gì, gần 2 tiếng đồng hồ không thấy cháu về mà không hề thấy sốt ruột, không hề đi tìm, vẫn có thể điềm nhiên ngồi ăn uống cười nói hỉ hả với cháu trai. Tao giận tím mặt, lôi thằng kia ra đánh cho một trận , bảo sao nó không biết chờ em. Nó bảo thấy bà ra đón thì đi về luôn. Bà bảo tao đón đâu, nó tự theo tao về chứ!
Tao thật sự thấy bất lực, gọi điện nói qua việc với vợ, tính con vợ tao, nhịn thì nhịn hết nấc, nhưng nó mà tự tìm hiểu ra, thì nó sẽ cảm thấy rất tức giận. Nó chỉ hỏi tao:
– Con ko sao chứ?
– Không em, nó ngủ rồi!
Tối về nhà, mặt nó không biến sắc, ăn cơm xong, nó gọi thằng lớn vào phòng , hỏi rồi bảo nó không được sống như vậy. Người trong nhà phải biết yêu thương nhau. Nếu con bỏ em nó như thế, nếu em nó bị làm sao, nó nghĩ thế nào? Rồi con có biết em vừa ốm không? Mẹ tao nghe thấy, lại chửi đổng lên là vợ tao nói cạnh khóe. Nó quay phắt lại nhìn tao, tức nước vỡ bờ, ” Xin phép anh cho em nói thẳng với mẹ anh, có gì mạo phạm anh đừng trách em”
Tao cũng lặng im, vì tao kìm nó đến nước này cũng là quá lắm rồi. Tiếng cãi nhau lần đầu tiên to đến thế, tao cảm thấy thật sự mệt mỏi với cuộc sống thế này……
Chap 38: Một đời mẹ vẫn là mẹ
Tao nung nấu quyết tâm ra ngoài , vì tao biết, khi đã không thể giữ được hòa khí thì khó sống. Nói về mẹ tao đi. Bà là một người phụ nữ đẹp, có tay nghề cao về sửa chữa ô tô, được nhà nước cử đi học ở Trung Quốc. Nhưng biến cố xảy ra, nhà tao đi di cư hết. Bà một nách hai con nhỏ. Lại vướng là thợ chính bậc cao, chần chừ mãi rồi không đi được. Chính quyết định này đã là một sai lầm mãi mãi không bao giờ có thể sửa khi kẻ lênh đênh đất khách quê người , kẻ vò võ chờ chồng vô vọng.
Hồi trước nghe mẹ kể, bố tao yêu mẹ tao lắm, bố cực hiền và lành tính, ôn hòa và dịu dàng hơn tao nhiều. Hai vợ chồng không sống cùng nhau, chỉ cuối tuần là mẹ lại từ HN về BG, bố ở BG học làm nghề thuốc Đông Y. Ông Nội là người TQ nên chỉ truyền nghề cho con cả, tao có 2 ông chú và 1 bà bác, chú thứ 2 thì chỉ làm chân le ve, ko làm được trò trống gì, chú út thì lại cực thông minh, học lỏm thôi mà sau lại thành BS nổi tiếng. Bố tao được dạy từ nhỏ, nên cũng là người có kiến thức, với chú út, là người có chí, luôn làm được việc, và chú trở thành người giàu nhất dòng họ do tay nghề. Đời lên hương nhất là khi chú trúng sổ số bên Anh. Thế là có một gia tài kếch sù. Bố tao vì muốn định cư, phải có thẻ xanh, bố lấy vợ khác, nên càng đốt cháy lên sự căm thù của mẹ tao đối với bố. Và mọi căm thù ấy chuyển thành yêu thương hằn học với đứa con như tao. Yêu đến mù quáng, đến nỗi ghen cả với vợ tao. Vợ tao rất biết ý, trước mặt mẹ tao, chưa bao giờ ngồi gần cạnh chồng.
Bố tao đi di cư, liên lạc mất dần, mẹ tao tần tảo với việc nuôi hai chị em, sống giữa nghi ngờ của xã hội vì là người Hán, nuôi thêm bà ngoại nên mẹ tao đi theo đoàn xe tối ngày. Mẹ tao cũng cực nhanh nhẹn, buôn hàng từ cửa khẩu về, mở thêm quán ăn ở cơ quan, phục vụ anh em lái xe. Tao cũng hay chạy đi chạy lại giúp mẹ phần nhạc nhẽo, hồi đó hát bằng đầu điện tử, tao cũng có làm thêm việc đĩa lậu. Chị em tao không có ai kèm cặp, cứ như cây cỏ lớn lên giữa những ống tiêm và nàng Mai Thúy . Vì mẹ vất vả, lại khó tính và ác liệt, nên tao đã tự hứa, dù mẹ có ngang ngược thế nào, thì mẹ vẫn là người sinh ra tao, vất vả vì tao, tao không có quyền làm mẹ đau lòng. Sau này lấy vợ về, tao cũng nói rõ thế, vợ tao cũng đồng ý. Nhưng càng ngày mẹ tao càng quá quắt, dỗi là không ăn cơm, cứ đến bữa là đi ra khỏi nhà, thức ăn để cho thì ko ăn, sáng hôm sau lại đổ đi. Hơn một năm, toàn vậy.
Mẹ tao thích chửi bới gì, vợ tao cũng không nói, thích móc ngoáy gì nó cũng không bảo sao. Chỉ có lúc bà giáo dục sai lệch và chiều thằng kia quá, nó mới phản kháng. Thế mà hôm sắp đi ra ngoài , nó lại bảo tao” lỡ đêm hôm bà có việc gì, thì làm sao? ” tao vin đúng cớ đó, ko ra ngoài nữa, hoãn binh thêm được 5 năm. Nhưng không ra lại là sai lầm không hàn gắn được . Mâu thuẫn ngày một cao, bà ngày càng thách thức vợ chồng tao khi lấy thằng con tao ra chiều chuộng. Thật ra ko phải bà ko hiểu đạo lý, chỉ vì giận dỗi nên toàn đi ngược lại những gì vợ tao dạy con.
Vợ thấy con ngày càng hư, ích kỷ và dựa dẫm, nên nó nói với tao:
– Em nghĩ đến lúc mình phải ra ngoài ở riêng rồi?
– Anh cũng nghĩ vậy.
– Em phải nói rõ với anh, ra ngoài sống, cái tôi sẽ rất cao. Ở nhà còn có mẹ, em nhịn được hết, nhiều khi không lên tiếng để yên nhà yên cửa. Có rất nhiều người khổ chịu được , sướng hỏng ngay. Nên em cho anh hai lựa chọn:
1. Đi cùng em
2. Ở lại với mẹ anh, chỉ cần anh thực hiện đủ nghĩa vụ làm ck và làm cha là dc. Còn anh ở hay đi đều không quan trọng . Ai cũng có bố mẹ, đều đứt ruột sinh ra mình, nên yêu thương con là điều tất yếu. Em ko thể hòa hợp ở cùng mẹ như lời em hứa, nhưng em cũng không có quyền chia rẽ mẹ con anh. Tùy anh quyết nhé!
Nó nói thế tao càng đắn đo. Mẹ tao cũng lớn tuổi rồi, ko ở gần tao cũng lo lắng , nhưng ở cùng thì không thể được, con tao sẽ rất khổ, đứa bé thì mặc cảm, đứa lớn thì hư đốn.
Thế là bọn tao ra ngoài , bà bảo con tao “Xem ba bảy hai mốt ngày có quay lại quỳ gối xin tao cho vào nhà không nhé. Xem bố mẹ mày có kiếm đủ tiền thuê nhà và nuôi chúng mày không nhé! “. Nhưng mẹ tao nhầm về vợ tao, nó đã đi, chỉ trừ khi chết chứ không bao giờ quay lại. Nó từng đề nghị tao về việc nói chuyện với mẹ tao về việc bỏ qua hết những khúc mắc để ở chung, nhưng với điều kiện là ở nhà nó. Chứ nó ko về nhà bà nữa. Tao gạt đi luôn, vì tao biết mẹ tao cũng không bao giờ chịu xuống nước.
Tao lại nhớ đến việc hồi nó xin tao đi làm khi con cún được 2 tuổi, cũng không nhờ bà trông, nó bảo bà không có nghĩa vụ phải chăm con do mình đẻ ra. Bà còn việc của bà, nó đem con đi gửi lớp. Tao không đồng ý, vì con vẫn còn nhỏ. Nó nói với tao ” Anh cho em 1 tháng, nếu em không tìm được việc và không làm được việc, em sẽ ở nhà và nghe lời anh hết. Còn nếu em làm được, thì đừng cấm em, ok không ba bì?……
Chap 39: Ra ngoài dù có làm vương làm tướng gì thì về nhà em sẽ vẫn đứng sau lưng anh….
Vợ tao chưa từng đi làm ở đâu cả, lại ở nhà một nèo đến gần 4 năm, quãng đường dài nhất của nó là đi từ nhà ra đến chợ và từ chợ về nhà dài đâu đó khoảng 300m. 4 năm với bốn bức tường và hai đứa con thơ, 4 năm sống vất vả và phải nhìn sắc mặt của mẹ chồng, 4 năm đấu tranh với việc hoặc là hóa điên hoặc trầm cảm. Tao nhìn thấy hết, nên khi nó xin đi làm tao vô cùng lo lắng . Nó mua báo tìm các ô về việc làm để ứng tuyển, nó làm bất động sản, làm báo chí, làm về giáo dục, nhưng tất cả đều không quá được vài tuần. Tao giao nó cho một đứa bạn làm đa cấp, ý định của tao chỉ để cho nó biết, xã hội này thật sự rất nhiều lừa lọc. Để cho cái tính cả tin với thương người của nó bơn bớt đi tí nào.
Có lần trong người nó còn đúng hơn 200k, nó gặp hai mẹ con, cái nhà mà đi mấy năm không vượt qua được cái cầu Thanh Trì ấy, nó vẫn cho hẳn 200k. Xong đi đường về còn rớt nước mắt vì nó nghĩ trên đời này còn nhiều người khổ hơn nó. Nó kể chuyện cho tao với vẻ mặt đầy xúc động, tao chỉ bảo nó:
– Chịu khó lên mạng và nghe nhiều một chút, em sẽ thấy không ai ngốc như em đâu!
Vài hôm sau nó bảo :
– Hóa ra người ta vì cái lợi của mình mà bất chấp lừa cả tấm chân tình của người khác, rẻ mạt quá anh ạ!
Tao phì cười vì không nghĩ nó vẫn ngây thơ đến vậy.
– Em lớn hơn chút đi, tư duy vẫn không hơn được đứa năm tuổi là sao?
Nó còn rất bao đồng, tao nhớ có lần trưa nắng nổ đầu, nó đang đi trên đường , gặp một ông già đi bộ, đầu đội mũ bảo hiểm đang lê những bước khó khăn dưới lòng đường. Nó bảo hình như không ai nhìn thấy ông ấy, giữa cái nắng cháy da cháy thịt, nóng đến bốc hơi ở mặt đường , ai cũng chỉ lao đi vun vút, thế là nó dừng lại hỏi ông ấy đi đâu.
– Trời, em liều thế, nó đập cho một cái rồi cướp mất xe thì làm sao?
– Không anh, nhìn tội lắm, nắng há mồm, chó còn chả thở nổi thì ông ấy cũng chẳng còn sức đâu?
– Xong sao, kể tiếp đi?
– Xong ông ấy lên xe ngồi, mà cứ luôn mồm ” tôi đội ơn cô, cả nhà cô sẽ được giời phù hộ, sẽ được giời thương mà tai qua nạn khỏi, gia đình hạnh phúc cô ạ”, em hỏi sao ông lại lang thang ở HN giữa trời 40 độ này, ông ấy bảo là bộ đội mà mất hết giấy tờ, phải ra HN kêu đến TW để các bác ấy đèn giời soi xuống, chứ khổ quá cơ.
– Thế lại cho người ta bao nhiêu tiền?
– Không, lần này em không cho, chỉ cho đi nhờ xe đến Bờ Hồ thôi, vì ông ấy bảo ước mơ ra đến HN là phải ra Hồ Gươm ngắm tháp Rùa một lần thì chết cũng hả dạ. Rồi ngủ ở ghế đá một đêm rồi mai về tận Thanh Hóa, Nghệ An gì đấy.
– Người khổ thế thì không cho thật à?
– Thật ra có cho một tí thôi!
– Tí là bao nhiêu?
– Thì em cho tiền xe!
– Thế không cho tiền ăn à?
– Có 1 bữa ăn.
– Thế mai người ta ăn bằng gì?
– À. Hình như cho thêm cả tiền ăn của hôm sau ấy
Khà khà khà, con vợ tao nó quanh co thế đấy, nên đi ra ngoài hai đứa con tao có thể chạy lung tung, chứ nó thì tao phải kéo vào lề trong không lại vô phúc cho thằng nào thấy nó đi bộ đánh võng ở lề đường mà tông vào nó, lại gặp họa. Tao vì cộng đồng mà hi sinh thân này để giữ nó, không thả ra xã hội, chúng mày nghĩ có nên cảm ơn tao một tiếng không?
Lại nói đến việc đi làm của nó, sau hơn 3 tháng xoay vẫn với việc làm hay nghỉ, nó quyết định làm PG cho một công ty làm về thực phẩm. Sau nửa tháng kỳ tích xảy ra với nó, nó dc làm TP KD, và cũng lần đầu nó biết, thông minh thì người ta ghét, đói rét thì người ta khinh. Phe cánh vui dập nó không ít, chả hiểu sao ở nhà với tao đến chuột dính bẫy nó còn không dám vứt, thế mà ra ngoài đố đứa nào bắt nạt được nó luôn. Nó đi làm, có kinh tế, tao cũng không phù hợp với việc làm y tá hay đông y, nên cùng mấy anh em làm điện lạnh, cũng không đói được. Nó là người nhiệt tình, nên đi làm với đối ngoại đều rất ổn, những người quý nó không ít, những người đố kị cũng không dám thể hiện. Nó có thể biến chuyện to thành nhỏ và nhỏ nghĩa là không có. Ngược lại, khi đã muốn thì con kiến cũng thành con voi. Mẹ tao không vì nó kiếm được tiền mà tỏ ra hãnh diện, ngược lại còn khó chịu ra mặt khi nghĩ nó hơn tao thì nó sẽ coi thường tao. Nó biết thế nên nó bảo :
” Cho dù ra ngoài em có làm vương làm tướng gì, thì về nhà, em không bao giờ vượt mặt anh, vì em thấp lắm không vượt được cái nóc nhà cao M7 đâu anh…. “
Chap 40: Chap cuối – Happy Ending
Nói nốt về vợ tao vài dòng nữa rồi tao chuyển sang mối quan hệ với vài cô người yêu cũ cho chúng mày nghe. Chuyện vợ chồng thì còn đầy ra nhưng tao nghĩ viết đến đây cũng đủ để chúng mày hiểu hoàn cảnh vợ chồng tao sống ra sao.
Vợ tao đi làm ở công ty thực phẩm đó gần ba năm, trung thành và bán mạng, thậm chí đôi khi nó để ý đến thành tích nó đạt được hơn là tiền lương. Một mình nó có thể đánh được sụp cả một thị trường thực phẩm cũ, thay thế bằng sản phẩm mới tinh, rồi thậm chí là dẫn đầu dù cực mới. Bằng sự quyết liệt và kiên trì đường lối của công ty, nó đã trở thành một hình mẫu mà rất nhiều đối thủ cũng như đối tác muốn có nó. Bằng rất nhiều thủ đoạn, thân thiết, nói xấu, bôi nhọ thậm chí còn cả danh dự, để lôi kéo, nhưng thật lạ là nó cứ như cây cỏ dại, mưa gió vùi dập kiểu gì cũng không thể chết . Khi ở nhà, nó tiêu cực đến nỗi động tí là khóc, thậm chí tóc rụng hết vì stress. Nhưng từ khi đi làm, nó trở lên tích cực, rèn luyện cái tính trên có trời, dưới có đất giữa trời chỉ có ta. Tuy nhiên lòng hãnh tiến thì nó không bao giờ bỏ. Nên khi biết những người tuyển dụng nó chỉ coi nó là người làm thuê chứ không phải là cộng sự như người ta nói với nó, không cần nghĩ nhiều , nó rút điện thoại rồi ứng tuyển tìm việc mới.
Nó đi làm ở công ty khác với mức lương cao hơn khi còn chưa hết hợp đồng với công ty cũ. Và rồi nó nhận ra, có những việc không cần phải cố hết sức, vẫn có thể kiếm được tiền một cách nhẹ nhàng, chỉ cần sử dụng đầu óc một chút, hài hòa lợi ích và có quan hệ tốt là ok. Tuy nhiên, tham vọng của nó không dừng lại ở đó. Sau hơn 1 năm, nó vẫn đi tìm việc và tìm được một công việc khác thử thách hơn, tiền nhiều hơn và cơ hội thăng tiến cũng cao hơn. Chỉ bằng kinh nghiệm còm về làm thực phẩm nhưng bằng sự ứng phó nhanh nhẹn, sự trình bày rõ ràng quan điểm, nó trúng tuyển làm trưởng phòng marketing của một công ty xây dựng, được họ đồng ý nuôi học 3 tháng nguyên lương để về làm dự án. Nó hồ hởi về khoe với tao:
– Em muốn chuyển việc anh ạ!
– Sao thế?
– Công việc ở đó hơi nhàm chán, không có cơ hội thăng tiến, em thấy ì cả người.
– Em định làm gì?
– Em làm về Xây dựng, làm dự án , tạm thời em làm về marketing , đây là một tập đoàn khá lớn , có 4 công ty con, trong đó có 1 công ty con chuyên về xây thô. Một công tu về vật liệu xây dựng, một công ty về luật, và một cái nữa muốn phát triển thương hiệu sơn riêng của mình ở thị trường VN, em thấy khá hứng thú, em muốn thử sức ở một môi trường mới mẻ.
– Nó không giống những cái em đã làm đâu, làm dự án phải đi nhiều , phải rượu chè hát hò, tiếp khách để có hợp đồng, thậm chí em còn phải tìm gái cho khách, em đã nghĩ đến chưa?
– Có chứ , em nghĩ rồi, em thấy cũng không khó khăn lắm, trước đây em đâu học về kinh doanh, em vẫn làm được và thậm chí còn lên rất nhanh mà
– Đó là công ty nhỏ, trách nhiệm không quá lớn, sai vẫn có thể sửa được , còn đây, giá trị của nó không đơn giản. Anh nghĩ, em làm ở công ty cũ cũng ổn mà.
– Nhưng em thích những thứ mạo hiểm , em thích thử sức với những cái khó khăn để xem mình làm được đến đâu. Anh còn lý do gì để thuyết phục em không?
– Em muốn em cứ làm, anh luôn ủng hộ em. Nhưng anh chỉ không muốn , em không biết khi nào con mình khóc hay cười thôi. Anh càng không muốn em như một con thiêu thân lao vào việc mà không để ý gì đến những người xung quanh. Tiền kiếm có thể ít có thể nhiều , đủ tiêu là được . Nhưng có những thứ, cho dù em có thật nhiều tiền cũng không mua được đâu. Em gọi về hỏi mẹ, mẹ sẽ cho em lời khuyên rồi em quyết định chưa muộn.
Nói thật tao hơi buồn . Có thể chúng mày cho là tao ích kỷ, hay cho là độc đoán nhưng thực sự không một thằng đàn ông nào muốn vợ mình làm về dự án. Cho dù bản lĩnh của nó vững, thì những cám dỗ về đồng tiền chắc chắn thay đổi bản chất con người . Tao từng tiếp xúc rất nhiều, anh em bạn bè tao chẳng phải vì tiền mà có những đứa không bao giờ còn thấy ánh mặt trời, có những đứa cả đời phải ăn cơm nhà nước.
Nó suy nghĩ thật kỹ, rồi gọi về cho mẹ, mẹ nó cũng như tao, cũng không hề muốn nó dấn thân vào nơi đầy cạm bẫy. Tao biết , với người như nó không làm thì thôi, chứ làm, chắc chắn không tệ. Vì nó có một nguồn năng lượng rất lớn có thể thu hút người khác chú ý đến mình. Nói thẳng ra tao không muốn mất vợ, càng không muốn mất đi một người có bản chất lương thiện như nó.
Sau một tuần suy nghĩ, nó về nhìn tao mệt mỏi
” Em nghe anh”. Mặt nó buồn rười rượu, tao ôm lấy nó, vỗ vỗ vào lưng ” Cơ hội còn nhiều em ạ”. Nó nấc lên ” Chẳng bao giờ có nữa đâu anh ạ”.
Ngày bọn tao ra ngoài , chổi cùn rế rách nó cũng không mang theo, mọi người chúc mừng ầm ĩ, bảo từ nay vợ chồng tao đã được tự do. Chú tao gọi điện về còn bảo” Sao bây giờ mới ra ngoài “. Và lần đầu tiên bố tao gọi về, bố nói ngắn gọn ” Ra ngoài được là tốt”. Tuyệt nhiên không có ai bên nội ngoại thắc mắc ” sao không ở lại chăm bà”…..
Và thế đấy, vợ tao vẫn làm ở công ty đó, việc đưa đón con là tao làm, nó rèn con nó tự học, vui thì tao dạy, còn ko thì thôi. Nó bảo, bố mẹ chỉ làm vai trò hướng dẫn, để trẻ con hiểu nó phải tự học, đừng đánh vật học với nó, rồi gây ức chế cho cả hai bên. Tuyệt đối con tao không cần đi học thêm. Nói thật trong gia đình, chỉ cần hợp nhau về tiền bạc, cách dạy con và tình dục thì không bao giờ phải cãi nhau lấy một tiếng. Hiện tại gia đình tao là vậy.
À đấy, lại nói về mấy mối quan hệ của tao. Tao có cô người yêu cũ học đại học với nhau, giờ vẫn chưa lấy chồng. Nó cũng không cấm tao không được có quan hệ. Giờ nàng ở Sì Gòn, biết tao thích ăn sầu riêng , năm nào cũng đóng hòm gửi ra vài bận. Rồi chả biết chị em tỉ tê gì, mà quần áo con tao vợ chả phải mua, nó mua hết. Hôm vợ tao đăng cả con cún bé lẫn con cún lên facebook, nó nhắn chúc mỗi gái bé. Vợ tao nhắn cho nó:
– Em đăng hai đứa , sao chị lại chúc có một đứa, đứa kia tủi thân thì sao?
– Con bé là ai, chị không biết là ai nên không dám chúc
– Em gọi là con mà, nó là con anh Linh á!
– Con nào? Sao chị không biết ?
Rồi nó kể, nghe xong NYC shock không nói thành lời
– Minh Anh, chị không thở được, chị không hiểu em đang nói gì, khi nào chị ổn hơn, chị nói chuyện với em nhé!
Vợ tao gọi cho tao
– Em vừa nói chuyện với chị V về việc con cún đó, anh liệu mà an ủi đi. Cấm tuyệt đối bả thấy tiếc mà xin nhờ một đứa đấy nhé. Em ko nhận đứa nào nữa đâu.
– Kệ nó đi, em hâm à
– Hâm gì, em nhắc thế thôi
Phải đến tối, V mới gọi cho tao, chỉ hỏi đúng một câu ” Có phải sự thật không? ” tao ừ, thế là nàng ko liên lạc với vợ chống tao từ ấy nựa
À! Tao có từng gặp Thủy mấy lần, cũng cà phê cà pháo , Thủy vẫn vậy, nũng nịu và hay hờn
– Anh không từng nhớ em à?
Đm, hỏi như lol, làm sao không từng nhớ khi một thời trai trẻ chỉ quen ra vào ở cái lỗ đó. Tao nhìn Thủy rồi cười cười
– Cũng vài lần thấy nhớ
– Thế giờ thì sao?
Thủy lấy chân khều khều lên phía đùi trong tao, ra vẻ dẫn dụ:
– Em vẫn nhớ anh thích tư thế quan hệ nào đấy!
Chúng mày ạ, đừng nói tao đạo mạo hay đàng hoàng lúc này, vì chẳng thằng đéo nào không tua nhanh não đến đoạn địt nhau tưng bừng ngày xưa. Cứ nói thời gian chạy như chó ngoài đồng, nhưng nói không nhớ, chắc chắn là đéo thể quên. Tao nuốt nước bọt rồi bảo:
– Anh quên rồi
– Anh nói dối vẫn tệ lắm, em thanh toán rồi, lâu lắm em mới về HN, anh chở em một vòng đi hóng mát nhé…
Leave a Reply